Friday, 10 May 2019

Việt Nam cần làm gì để cải tiến tự do báo chí?

Việt Nam cần làm gì để cải tiến tự do báo chí?

Blogger Ba Sàm Nguyễn Hữu VinhBản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Image captionBlogger Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh và cộng sự Nguyễn Thị Minh Thúy ra Tòa
Việt Nam ký đủ các công ước quốc tế về các quyền chính trị, dân sự, trong đó có tự do báo chí, ngôn luận và tư tưởng, nhưng không có một tổ chức tự do được thành lập để bảo vệ các quyền này và tương tự Việt Nam còn thiếu các cơ chế để đảm bảo thực thi các điều luật liên quan, một cựu quan chức lãnh đạo Văn phòng Quốc hội Việt Nam nói với BBC hôm 09/5/2019 từ Sài Gòn.
Việt Nam nên có sự cách mạng đối với báo chí nhà nước và thả tự do cho những nhà báo bảo vệ quyền lợi, lợi ích hợp pháp của nhân dân trước khi nói đến có tự do báo chí và hội nhập quốc tế, một nhà báo độc lập cũng từ Sài Gòn chia sẻ thêm.
Nhà nước Việt Nam cần có dũng khí để 'từ bỏ độc quyền báo chí', mở đường cho các thành phần khác được tham gia làm báo chí mà nói một cách ngắn gọn nhất tức là cần phải có báo chí tư nhân, một luật gia từ Liên hiệp các Hội khoa học Việt Nam nêu quan điểm với Bàn tròn thứ Năm từ London.
Hôm thứ Năm, Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Thường trực Văn phòng Quốc hội Việt Nam, nói với Tọa đàm của BBC:
"Ở Việt Nam thì rõ ràng, nói về chữ nghĩa, luật lệ, các Công ước quốc tế về quyền chính trị, dân sự, quyền này, quyền kia, thì Việt Nam tham gia và ký kết hết và nói thế nào là cũng đã thể hiện vào trong luật pháp Việt Nam về cơ bản. Nhưng chữ nghĩa pháp luật Việt Nam, họ thường có cái đuôi viết lửng lờ.
"Cho nên nếu chỉ ra, các hội nghị quốc tế vẫn chỉ ra được tất cả Hiến pháp cũng quy định, rồi luật lệ cũng quy định này kia, nhưng mà điều quan trọng nhất mà cần đòi hỏi là phải có những tiếng nói mà có tổ chức, tạm gọi là một lực lượng gì đấy, để mà họ bảo vệ được quyền đó. Ở Việt Nam không có tổ chức đó.
"Nếu Việt Nam có một tổ chức mà tự do, chẳng hạn như thành lập một tập đoàn báo chí mà hoạt động độc lập, mà có quyền với chính nó và chịu trách nhiệm trước pháp luật, thì tình hình Việt Nam có thể mở ra; cho nên Việt Nam gọi là tổ chức lập hội, thì cho đến bây giờ vẫn chưa lập hội [độc lập] được, và chưa có luật biểu tình, mà cái đó là cái mà người ta rất là khao khát sáu, bảy chục năm nay mà vẫn chưa thực hiện được, còn lập hội cũng thế, biểu tình cũng thế, rồi tự do ngôn luận, tự do báo chí. 
"Thế nào là tự do ngôn luận và thế nào là tự do báo chí? Đọc ra thì đó là câu chuyện ấu trĩ tưởng ai cũng biết, nhưng rõ ràng vấn đề làm nó như thế nào? Thế nào là tự do báo chí? Tự do báo chí thì có tin người ta cứ đưa và người ta chịu trách nhiệm về nguồn tin đó. Ở Việt Nam thì không đơn giản. Đưa phải có định hướng, đưa phải có chỉ đạo. Tức là đưa mà trái ý, thì người đưa mà có thẩm quyền đi đứt trước."

'Coi chừng vi phạm pháp luật'

Luật sư Trần Quốc Thuận
Image captionLuật sư Trần Quốc Thuận từng giữ cương vị Phó Chủ nhiệm Thường trực Văn phòng Quốc hội Việt Nam
"Tôi nói là còn có khả năng bị phạt tiền, rồi tù tội vân vân. Cho nên tất cả những cái đó đòi hỏi luật lệ phải chi tiết và nó đòi hỏi đảm bảo điều luật ấy phải được thực hiện, thì ở Việt Nam không có đảm bảo đó. Đó là cái không biết chừng nào sẽ có? Điều luật mà không có, viết ra cứ lửng lờ như thế, thì thế nào là tự do ngôn luận. Tự do ngôn luận như nói là gặp nhau trong quán nhậu mình phát biểu, thì cái đó có phải tự do ngôn luận không? 
"Hay tự do ngôn luận là có quyền lập diễn đàn phản biện lại? Còn bây giờ như tôi biết là các tổ chức Mặt trận, các tổ chức đoàn thể có quyền là giám sát và phản biện. Nhưng sự giám sát và phản biện, người ta lại ngoáy vô cái chỗ là phản biện là phản biện những dự thảo văn bản của Đảng, của nhà nước, của luật pháp, như vậy thì gọi là góp ý, chứ sao gọi là phản biện được? Sao lại sài chữ nghĩa như thế được? Phản biện "dự thảo văn bản" - thì phản biển dự thảo văn bản là thế nào? Từ 'góp ý' chứ làm sao gọi là 'phản biện' được?"
"Có quyền phản biện những chủ trương mà đưa ra không thiết thực, thì người ta có quyền phản ứng, chống lại không? Thì ở Việt Nam là không được, làm cái đó coi chừng vi phạm pháp luật. 
"Cho nên cái gọi là giám sát, phản biện cũng lửng lờ. Còn giám sát là thông qua tổ chức Mặt trận Tổ quốc, chứ không có phản biện độc lập. Nếu ai không đồng ý cái gì, lên tiếng độc lập, thì cái đó cũng là không an toàn mà phải qua hệ thống tổ chức, như vậy hệ thống tổ chức, họ lọc hết. Làm sao mà có thể phản biện trung thực được? Cho nên ở Việt Nam chữ nghĩa nó có nhưng mà không có cơ chế đảm bảo thực hiện các quyền đó, không có cái luật như thế. Thì đó là điều cần phải đòi hỏi ở Việt Nam."
Cũng từ Sài Gòn, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng, nhà báo độc lập, nêu quan điểm với Bàn tròn:
"Tôi chỉ có hai đề nghị ngắn thôi. Một là nên bỏ ngay khái niệm 'báo chí Cách mạng', mà nên đổi ngược lại là cách mạng báo chí, nói theo tác phẩm của nhà văn Lỗ Tấn của Trung Quốc, "cách mạng là cách cái mạng", vì báo chí nhà nước Việt Nam, về sinh mạng báo chí đã không còn, cho nên dùng từ cách mạng báo chí đúng hơn nhiều so với 'báo chí Cách mạng.'
Tiến sỹ Phạm Chí DũngBản quyền hình ảnhBBC/BÀN TRÒN THỨ NĂM TỪ LONDON
Image captionTiến sỹ Phạm Chí Dũng tham gia hội luận BBC từ Sài Gòn
"Và điều thứ hai, chính quyền Việt Nam phải có sự thay đổi, trả tự do cho những người đấu tranh cho tự do báo chí và lo cho quyền lợi của người dân, giống như là chính quyền Myanmar vừa phải trả tự do cho hai phóng viên Reuters. Đó là những Trần Huỳnh Duy Thức trước đây, hoặc là những Đỗ Công Đương sau này. Những người viết về quyền lợi của người dân, bảo vệ cho quyền lợi của người dân nhưng bị chính quyền 'quy chụp', bị công an 'quy chụp' và đã xử tù rất nhiều năm. 
"Ví dụ như Trần Huỳnh Duy Thức bị 16 năm tù giam, Đỗ Công Đương ở Bắc Ninh cũng bị 5 năm tới 6 năm tù giam, thì đó là điều vô cùng bất công và nếu như là không thay đổi thì đừng có nói những gì là tự do báo chí, đừng có nói chuyện mà hội nhập quốc tế ở Việt Nam."

'Nên có báo chí tư nhân minh bạch'

Từ Hà Nội, PGS. TS Hoàng Ngọc Giao, Viện trưởng Viện Chính sách, Pháp luật và Phát triển, thuộc Liên hiệp các Hội khoa học Việt Nam (Vusta) phát biểu:
"Theo tôi, như anh Phạm Chí Dũng nói là cách mạng báo chí, thì theo tôi điều cơ bản nhất cần phải làm, đó là nhà nước, chúng ta phải đủ dũng cảm, dũng khí từ bỏ sự độc quyền về báo chí.
"Có nghĩa là phải để tất cả các thành phần khác tham gia làm báo và trên cơ sở cạnh tranh về thông tin, về chất lượng đưa tin, cũng như về nội dung.
"Bên cạnh đó có một hành lang pháp lý rất rõ ràng để xử lý những hành vi vu khống, hay những hành vi đưa tin trái sự thật và gây hậu quả.
PGS. TS. Hoàng Ngọc GiaoBản quyền hình ảnhOTHER
Image captionPGS. TS. Hoàng Ngọc Giao, Viện trưởng Viện Chính sách, Pháp luật và Phát triển, tham gia Hội luận từ Hà Nội
"Nhưng nói một cách ngắn gọn là cần phải có báo chí tư nhân một cách minh bạch, rõ ràng.
"Và phải có một sự kiểm soát bằng khung pháp luật chuẩn, để đảm bảo là người dân Việt Nam được hưởng một sản phẩm của tự do báo chí thực sự."
Bình luận qua bút đàm với Bàn tròn về Tự do báo chí và tự do ngôn luận này, nhà báo tự do Phạm Đoan Trang từ Việt Nam gửi cho BBC:
"Nói về tự do báo chí ở Việt Nam là một câu chuyện dài và nhiều nỗi buồn. Tôi nghĩ rằng kể từ khi nền "báo chí cách mạng" ra đời, báo chí đã luôn được chính quyền coi là công cụ để định hướng dư luận, giải thích đường lối chủ trương của Đảng và Nhà nước cho nhân dân, tóm lại, báo chí đã, đang và sẽ luôn luôn là công cụ trong chế độ cộng sản. 
"Báo chí Việt Nam chưa bao giờ được hưởng tự do. Điều đó gây ra nhiều vấn đề, chẳng hạn vấn đề trình độ, kỹ năng của người làm báo. So với đồng nghiệp phương Tây, báo chí Việt Nam kém chuyên nghiệp hơn. So với kỳ vọng và đòi hỏi của xã hội, báo chí "hụt hơi" không theo kịp. Về cơ bản, ở Việt Nam không có nhà báo lớn, tầm cỡ thế giới. 
"Và điều tồi tệ nhất hiện nay đã xảy ra là, báo chí Việt Nam chưa kịp chuyên nghiệp hoá thì đã tha hoá. Một số đông nhà báo, cơ quan báo chí trở thành công cụ cho nhiều nhóm lợi ích khác bên cạnh nhóm lợi ích lớn "truyền thống" là đảng Cộng sản. Nhiều người làm báo trẻ cũng nhiễm đủ thói hư tật xấu và hỏng nghề trước khi trở thành nhà báo đúng nghĩa. 
"Nói về tự do báo chí ở Việt Nam, tôi khá bi quan. Tôi cho rằng chừng nào còn tồn tại chế độ độc đảng cai trị thì Việt Nam còn không thể có tự do báo chí."
Nhà báo tự do Phạm Đoan TrangBản quyền hình ảnhVOA TIẾNG VIỆT
Image captionNhà báo tự do Phạm Đoan Trang không tin vào việc có thể có tự do báo chí trong thể chế chính trị hiện nay ở Việt Nam
Từ Hà Nội, một nhà nghiên cứu muốn giấu tên bình luận với BBC:
"Liên quan đến cải cách tư pháp (luật hình sự, tố tụng hình sự...) và xây dựng hệ thống pháp luật (luật tự do thông tin, luật báo chí), có thể thấy Luật tự do thông tin tiếng Việt là "luật về quyền tiếp cận thông tin," tuy nhiên, kết quả không được như mong muốn.
"Việc ra được luật tự do thông tin là vô cùng quan trọng. Theo tôi, lúc này cần thay đổi luật hình sự để không bắt bớ nhầm. Còn luật tự do thông tin và luật báo chí, thì có thể chưa cần sửa ngay lập tức so với ưu tiên kia, nhưng cần thực thi cho tốt. Trước mắt cần ra luật biểu tình để khỏi bàn chuyện bắt người vận động biểu tình, nói nôm na là như vậy.
"Và đặc biệt, tôi thấy Việt Nam cần bỏ điều trong luật hình sự "lợi dụng quyền dân chủ... để chống phá nhà nước", đây là tội danh họ đã gán cho ông blogger Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh và ngoài ra, cũng cần bỏ một số tội như "lật đổ chính quyền nhân dân" nữa. Việt Nam không phải là một số nước khác, cho nên luật cũng vẫn cần tính đến văn hóa.
"Tóm lại theo tôi, nên chú ý đến luật tự do thông tin, luật báo chí, luật hình sự, luật nhân quyền và nên chú ý chất lượng thực thi luật, chú ý đến các bất cập trong luật nữa," ý kiến chuyên gia này trao đổi thêm với BBC sau Tọa đàm.

Saturday, 16 March 2019

Chết bất minh trong đồn công an xảy ra ngay sau khi Việt Nam chối bỏ vấn nạn này trước LHQ

Ông Nguyễn Hữu Tấn bị tử vong tại đồn công an ngày 03/05/17 và Công an tỉnh Vĩnh Long thông báo ông Tấn chết do dùng dao rọc giấy để tự sát.
Ông Nguyễn Hữu Tấn bị tử vong tại đồn công an ngày 03/05/17 và Công an tỉnh Vĩnh Long thông báo ông Tấn chết do dùng dao rọc giấy để tự sát.
Courtesy: baovinhlong.com.vn
Truyền thông trong nước vào ngày 14 tháng 3 loan tin có thêm 1 trường hợp người dân bị chết bất thường trong đồn công an. Tuy nhiên chỉ hai hôm trước đó trong phúc trình tại khóa họp lần thứ 125 của Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc về Công ước Quốc tế Các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) lần thứ ba, phái đoàn Việt Nam phủ nhận hoàn toàn vấn nạn đó.

Thêm một trường hợp ở Nghệ An

Trường hợp mới nhất là ông Nguyễn Văn Tuấn, sinh năm 1977, sau 5 ngày bị bắt giữ ở đồn Công an huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An từ ngày 8 tháng 3, đã được đưa đến bệnh viện huyện, sau đó chuyển sang bệnh viện tỉnh và Bệnh viện Việt Đức, ở Hà Nội. Đến ngày 14 tháng 3, ông Tuấn tử vong.
Truyền thông quốc nội cho biết ông Nguyễn Văn Tuấn bị công an bắt giữ cùng với một nhóm người do liên đến hành vi đánh bạc. Vào sáng ngày 13 tháng 3, công an huyện Nam Đàn gọi điện thoại cho gia đình của ông Tuấn, yêu cầu đến trụ sở công an chở ông Tuấn đi khám bệnh vì có dấu hiệu ngủ nhiều, đánh thức không dậy. Tuy nhiên, khi gia đình đến nơi thì được thông báo rằng ông Tuấn đã được đưa đi bệnh viện. Bác sĩ cho gia đình biết trường hợp của ông Tuấn có thể không qua khỏi, do bị tụ máu dưới màng cứng não. Đến 5 giờ 35 sáng ngày 14 tháng 3, ông Tuấn mất tại nhà sau khi được đưa về từ bệnh viện. Thi thể ông Nguyễn Văn Tuấn trong cùng ngày được đưa vào nhà xác Bệnh viện Hữu nghị Đa khoa tỉnh Nghệ An để cơ quan chức năng tiến hành xét nghiệm tử thi.
Bà Nguyễn Thi Ái, một người dân địa phương kể lại với RFA những gì bà nghe thấy được:
“Hôm qua tôi nghe tin và đã đi đến nhà xác, nhưng không được cho vào. Tôi thấy có nhiều người nhà (của nạn nhân), họ khóc lóc, bảo là trên người (nạn nhân) có vết bầm, trên mặt bị tụ máu…và bệnh viện nói là bị tụ máu đông. Họ khóc và họ có xô xát với công an. Dân ở ngoài cũng ức chế, họ lấy gạch đá ném vào công an. Công an điều cơ động đến dẹp loạn. Tôi đứng nhìn, thấy tủi thân và khóc rồi tôi đi về.”
Truyền thông trong nước cũng loan tin lực lượng công an, Cảnh sát 113 đã có mặt tại hiện trường để ổn định tình hình an ninh trật tự. Công an tỉnh Nghệ An nói với báo giới rằng cơ quan điều tra đang tiếp tục làm rõ về nguyên nhân gây ra cái chết đối với nạn nhân Nguyễn Văn Tuấn, nên không thể cung cấp thông tin chi tiết.
Tôi thấy có nhiều người nhà (của nạn nhân), họ khóc lóc, bảo là trên người (nạn nhân) có vết bầm, trên mặt bị tụ máu…và bệnh viện nói là bị tụ máu đông. Họ khóc và họ có xô xát với công an. Dân ở ngoài cũng ức chế, họ lấy gạch đá ném vào công an. Công an điều cơ động đến dẹp loạn
-Bà Nguyễn Thị Ái
Thông tin mới nhất được Báo mạng Lao Động loan đi vào ngày 15 tháng 3, dẫn lời của thân nhân nạn nhân Nguyễn Văn Tuấn cho biết trích từ phần tóm tắt trong bệnh án tại thời điểm chuyển viện mà họ được bệnh viện cung cấp; chúng tôi xin được trích nguyên văn:
“Theo lời cán bộ Công an, bệnh nhân đang ở phòng tạm giam, cả tối qua tự đập đầu, người vào tường, đến khoảng 11h30 được phát hiện trong tình trạng hôn mê, sau đó được đưa vào Bệnh viện Đa khoa huyện Nam Đàn cấp cứu.”
Trong cùng ngày 13 tháng 3, thời điểm công dân Việt Nam là ông Nguyễn Văn Tuấn, ở Nam Đàn, Nghệ An được chuyển từ đồn công an địa phương đến bệnh viện cấp cứu thì tại Hoa Kỳ, Bộ Ngoại Mỹ công bố Phúc trình Thực thi Nhân quyền Thế giới năm 2018. Trong đó, phần báo cáo về tình hình nhân quyền Việt Nam, Bộ Ngoại Giao Mỹ ghi nhận tính đến cuối tháng 11 năm 2018, có ít nhất 11 nạn nhân bị chết trong đồn công an, mà phía chính quyền chỉ cung cấp rất ít thông tin về việc điều tra liên quan những cái chết đầy khuất tất đó; thậm chí gia đình các nạn nhân còn bị sách nhiễu và hăm dọa khi yêu cầu chính quyền trả lời cho những thắc mắc của họ về cái chết của người thân.

Chính phủ Việt Nam phản đối

Ông Nguyễn Khánh Ngọc (bên trái), trưởng đoàn Việt Nam tại phiên điều trần trước UN hôm 11/3/2019
Ông Nguyễn Khánh Ngọc (bên trái), trưởng đoàn Việt Nam tại phiên điều trần trước UN hôm 11/3/2019 Courtesy of UN
Bà Nguyễn Thị Ái, vào ngày 14 tháng 3 đi đến nhà xác Bệnh viện Hữu nghị đa khoa tỉnh Nghệ An để tận mắt theo dõi vụ việc nạn nhân Nguyễn Văn Tuấn bị chết khuất tất trong thời gian bị tạm giữ ở đồn công an, không phải vì tò mò hay hiếu kỳ mà bà Ái là mẹ của anh Phạm Ngọc Nhung, cũng là một nạn nhân bị chết trong đồn công an hồi tháng 1 năm 2017.
Anh Phạm Ngọc Nhung bị bắt giữ tại đồn Công an phường Cầu Ông Lãnh, quận 1, thành phố Hồ Chí Minh vào sáng ngày 15/01/17, do bị tình nghi về tội đánh nhau với người khác. Đến sáng hôm sau, anh Nhung bị nôn mửa, tiểu ra quần và ngất xỉu. Người bị bắt giữ cùng vụ việc, tên Lâm, đập cửa phòng giam kêu cứu và anh Nhung được đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Sài Gòn. Sau đó, anh Nhung được chuyển qua Bệnh viện 115 và tử vong lúc 22 giờ 50 phút, tối 16/01/17.
Vào khi anh Nhung bị công an bắt giữ, anh Nhung là nhân viên kỹ thuật của trường Cao đẳng Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh. Sau 3 ngày mất liên lạc với anh Nhung, bạn bè và đồng nghiệp đến trình công an và được thông báo rằng anh Nhung đã chết do té ngã và bị chấn thương sọ não.
Mẹ của anh Nhung thắc mắc về nguyên nhân cái chết của con trai sau khi được nghe công an đọc kết quả xét nghiệm tử thi.
Một tháng sau biến cố đứa con duy nhất bị chết oan khuất, bà Nguyễn Thị Ái nói RFA rằng bà mang đơn từ đến rất nhiều cơ quan chức năng có thẩm quyền, cầu cứu xem xét trường hợp tử vong của nạn nhân Phạm Ngọc Nhung; thế nhưng không một cơ quan nào thụ lý đơn giải quyết. Bà Ái chỉ nhận được một thông tin vỏn vẹn là Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an thành phố Hồ Chí Minh (PC 44) điều tra vụ việc liên quan cái chết của con trai bà.
Vào tối ngày 15 tháng 3, bà Nguyễn Thị Ái cho Đài Á Châu Tự Do biết bà đã làm thủ tục nhận xác con trai vào hạ tuần tháng 2 năm 2018, trước sự cam kết của các nhân viên điều tra PC 44:
“Ông Phiệt cam kết với tôi rằng vụ án này là vụ án hình sự giết người, sẽ điều tra, sẽ xét xử. Họ cam kết với tôi như vậy mà bây giờ họ lại lật lọng.”
Bà Ái trần tình rằng bà nói công an “lật lọng” là vì suốt thời gian qua bà thỉnh thoảng liên lạc với ông Phiệt, nhân viên của PC 44 để cập nhật diễn tiến vụ việc điều tra và được ông lập đi lập lại rằng “khi nào có kết quả sẽ thông báo” và sau khi ông Phiệt ký giấy cam kết thì ông đã không bắt máy điện thoại khi bà gọi đến.
Trường hợp anh Phạm Ngọc Nhung chỉ là một trong hơn cả chục nạn nhân khác bị chết khuất tất trong đồn công an.
Sau khi Việt Nam phủ nhận hết, nói rằng những người chết (trong đồn công an) là do họ trầm cảm, họ ăn năn hối hận về những lỗi lầm của họ, chết vì bệnh hoạn…Bên Ủy ban Kiểm điểm, có một số thành viên đã nêu ra đích xác những trường hợp cụ thể như trường hợp tín đồ Phật giáo Hòa Hảo là Nguyễn Hữu Tấn và họ hỏi những câu hỏi bao gồm đã điều tra như thế nào, ai là bộ phận điều tra, kết quả ra làm sao, có giảo nghiệm tử thi độc lập hay không và thân nhân phản đối lại bị đàn áp hăm dọa…Họ nêu ra rất rõ. Thế nhưng, phía Việt Nam hoàn toàn không trả lời gì hết, im luôn
-TS. Nguyễn Đình Thắng
Ủy ban Cứu người Vượt biển BPSOS là tổ chức vận động cho dân chủ nhân quyền ở Việt Nam, đã đệ trình các trường hợp công dân bị chết khuất tuất trong đồn công an ở Việt Nam lên Quốc Hội Hoa Kỳ và những cơ quan chịu trách nhiệm về chống tra tấn của Liên Hiệp Quốc. Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Chủ tịch của BPSOS thuật lại với RFA rằng phái đoàn Việt Nam không thể trả lời những câu hỏi ở phiên phúc trình tại khóa họp lần thứ 125 của Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc về Công ước Quốc tế Các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) lần thứ ba, diễn ra trong hai ngày ngày 11 và 12 tháng 3, ở Geneve, Thụy Sĩ.
“Sau khi Việt Nam phủ nhận hết, nói rằng những người chết (trong đồn công an) là do họ trầm cảm, họ ăn năn hối hận về những lỗi lầm của họ, chết vì bệnh hoạn…Bên Ủy ban Kiểm điểm, có một số thành viên đã nêu ra đích xác những trường hợp cụ thể như trường hợp tín đồ Phật giáo Hòa Hảo là Nguyễn Hữu Tấn và họ hỏi những câu hỏi bao gồm đã điều tra như thế nào, ai là bộ phận điều tra, kết quả ra làm sao, có giảo nghiệm tử thi độc lập hay không và thân nhân phản đối lại bị đàn áp hăm dọa…Họ nêu ra rất rõ. Thế nhưng, phía Việt Nam hoàn toàn không trả lời gì hết, im luôn.”
Trong Bản Phúc trình Thực thi Nhân quyền Thế giới năm 2018 của Hoa Kỳ vừa công bố hôm 13 tháng 3, Bộ Ngoại Giao Mỹ cáo buộc Việt Nam duy trì chế độ “công an trị” để điều hành quốc gia. Vào ngày 15 tháng 3, Phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng lên tiếng cho rằng Bản phúc trình của phía Mỹ liên quan tình hình nhân quyền Việt Nam "vẫn chứa đựng một số nhận định thiếu khách quan".
Trong khi đó, một số thân nhân của các nạn nhân bị chết bất minh trong đồn công an, như bà Nguyễn Thị Ái thì kêu gọi cộng đồng trong và ngoài nước, các chính phủ nước ngoài và các tổ chức nhân quyền thế giới giúp đỡ vì lời kêu oan của họ được chính quyền các cấp tại Việt Nam đáp lại chỉ bằng sự im lặng.
Nguồn: https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/death-in-police-custody-continues-happening-but-vn-opposes-at-un-hearing-03152019141707.html

Sunday, 10 March 2019

ÔI ĐẤT NƯỚC TÔI

ÔI ĐẤT NƯỚC TÔI
Đất nước tôi kì lắm ai oi!
Ngày càng đi xuống có ai hay
Xưa kia viễn đông hòn ngọc đó
Con rồng vùng vẫy qua năm châu.

Thế nhưng! chuyện xưa còn đâu nữa
Nước tôi giờ hoang tàn quá ai ơi.
Tự do ư? Dân chủ ư?
Nhân quyền ư? Độc lập ư?

Tự do đâu khi đi đâu cũng ngó
"Chó" thì nhiều mà thức ăn chẳng đủ
Chỉ chực chờ cắn xé nhân dân.
Người lên tiếng đem bỏ tù ngay.
Phận dân đen sao địch bầy "chó dữ"
Dân chủ đấy! phải không người hỡi?

Nhân quyền ư? ai ơi đừng tin nhé
Mà hãy nhìn Cộng Sản phá ra sao.
Hàng trăm người vì dân mà tranh đấu
Hàng ngàn người vì nước mà quên thân.
Đem cầm tù - giết còn hơn trộm cướp.

Độc lập ư? Ai ơi đừng tin nhé!
Biển đảo đó nay còn đâu nữa,
Đem tấc vàng cha ông đi bán hết,
Rước giặc tàu chia cắt miền đất nước.
Cộng sản ơi! Ngừng ngay đi kẻo chết.
Phận con rồng sao luồn cúi chó săn?
Hãy trở về xứng con cháu rồng tiên
Với sử sách bao ngàn năm giữ nước,
Đuổi giặc tàu cứu lấy non sông.
Diệt Cộng Sản để nhân dân làm chủ.
Đất nước tôi kì lắm phải không anh?

Bạn trẻ ơi! hãy tỉnh thức đứng dậy.
Đừng thờ ơ - chính trị ư? Tôi không biết
Bạn trẻ ơi, chính trị đó - tương lai đất nước
Hãy đồng lòng đập tan Mac - Lê - Hồ lý tưởng
Để non sông vùng vẫy với năm châu...
Ý chí kiên cường không mai một
Vững bước tiến lên không nhụt chí,
Vận nước lâm nguy chờ ta đó
Trung kiên bền chí diệt Cộng Sản
Giải phóng dân ta khỏi độc tài.

Saturday, 9 March 2019

Nguyện

Dâng lời cầu nguyện thiết tha
Hướng lòng nước Việt nơi xa kêu gào.
Cao xanh nhan Chúa tuôn trào
Nguyện cầu nước Việt dân làng an khang.
Ngọn nguồn câu chuyện xa xôi
Bắt đầu từ việc tên Hồ giả danh.
Lấy chủ nghĩa Mác - Lê làm chủ
Đưa đất nước đến bến bờ diệt vong.
Giờ đây quyết chí đồng lòng
Nguyện cầu dân Việt hào hùng đứng lên.
Dẹp tan chủ nghĩa Mác - Lê
Đạp đổ cộng nô độc tài
Đưa nước Việt tới bến bờ tự do - dân chủ...

Nỗi Lòng

Lặng người nhìn ngắm mây trôi
Song sắt cửa sổ chẳng che nỗi lòng.
Thả mình bay bổng trời cao,
Rồi đây thoả chí tung bay với đời.
Vẫy vùng thoả chí tung bay
Tuổi trẻ trôi nhanh, ai hay hỗi người?
Nước ngon ngàn dặm lâm nguy!
Dân mình nô lệ trên quê hương mình.
Hỏi lòng tuổi trẻ làm sao phí hoài?
Nghĩ cách cứu nước phò dân
Đập tan chế độ tà quyền nơi đây.
Thân em mười sáu tuổi đầu
Cha mẹ ép gả làm dâu nhà người
Nói ra sợ chị em cười
Năm ba chuyện thảm, chín mười chuyện cay
....Nhớ khi anh nói , anh thề
Con dao lá trúc đặt kề tóc mai
Bây giờ anh đã nghe ai
Con dao lá trúc, tóc mai thẹn thùng
Bây giờ không vẫn hoàn không
Giấm thanh đổ biển mấy thùng cho chua
Nói ra thiên hạ hồ đồ
Tiếng tăm em chịu bao giờ cho vui
Nói ra em chỉ thẹn lời
Kìa ông trăng sáng soi đôi cau vàng....


Sưu tầm

Friday, 1 March 2019

Đừng Nhụt Chí

Đừng Nhụt Chí - Hỡi Tuổi Trẻ

Cuộc sống vốn dĩ hài hoà
Chân tình mà sống chẳng lo nghĩ gì
Tình yêu đất nước vuông tròn
Gói trong ngọn lửa hoà trong máu hồng
Hỡi bạn trẻ, hãy đứng lên!
Hãy mạnh mẽ vì vận mệnh đất nước
Thế hệ trẻ - tương lai mình
Hãy đồng lòng hoà chung nhịp đập.
Vai kề vai, sát cánh bên nhau.
Mọi lời nói, mọi việc bạn làm.
Là góp phần đưa nước đi lên.
HÃY MẠNH MẼ - ĐỪNG NHỤT CHÍ BẠN NHÉ

 25/10/2018

Wednesday, 22 February 2017

Bài phát biểu của Cựu TNLT Đặng Xuân Diệu tại Hội Nghị Thượng Đỉnh Geneva về Nhân Quyền và Dân Chủ ngày 21-02-2017

Bài phát biểu của Cựu TNLT Đặng Xuân Diệu tại Hội Nghị Thượng Đỉnh Geneva về Nhân Quyền và Dân Chủ ngày 21-02-2017

Đặng Xuân Diệu

Hội Nghị Thượng Đỉnh Geneva về Nhân Quyền và Dân Chủ (Geneva Summit for Human Rights and Democracy) đã diễn ra ngày 21-2-2017 tại Geneva, Thụy Sĩ, với sự tham dự của khoảng 500 nhà hoạt động, đối kháng và đại diện các tổ chức phi chính phủ đến từ nhiều quốc gia trên thế giới.
Đây là Hội nghị thường niên lần thứ 9, được tổ chức trước phiên họp khoáng đại của Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc sẽ diễn ra từ ngày 27-2 đến 27-3 sắp tới.
Đứng đầu Ban Tổ chức Hội Nghị là UN Watch cùng với một Liên minh bao gồm 25 tổ chức, trong đó có Lantos Foundation for Human Rights, Human Rights Without Borders, Initiative for Venezuela, Việt Tân.
Cựu Tù nhân lương tâm Đặng Xuân Diệu là một trong các diễn giả được mời trình bày về tình trạng nhân quyên tại Việt Nam. Sau đây là bài phát biểu của anh Đặng Xuân Diệu trước Hội Nghị này.
BBT - Web Việt Tân

TÙ ĐÀY TẠI VIỆT NAM - ĐẤT NƯỚC CỦA ĐÀN ÁP NHÂN QUYỀN VÀ PHI DÂN CHỦ

Kính thưa quí vị,
Trước hết, tôi xin được cám ơn ban tổ chức của diễn đàn Geneva Summit đã tạo điều kiện cho tôi có mặt ở đây để trình bày về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam qua sự trải nghiệm của chính bản thân tôi sau 6 năm lao tù.
Tôi bị bắt vào ngày 30/7/2011, bị xử 13 năm tù và bị trục xuất khỏi Việt Nam vào ngày 12/01/2017. Tôi đã bị bắt và bị xử tù vì sự dấn thân vào con đường tranh đấu nhằm thay đổi đất nước tôi. Sự dấn thân này khởi đầu từ năm 2006, khi chứng kiến hàng ngày những cảnh bất công, nên bị thôi thúc phải hành động để chấm dứt thảm trạng này. Nhờ internet, tôi biết được nhiều dân tộc đã giải quyết được chế độ độc tài trên đất nước họ bằng con đường đấu tranh bất bạo động, tại sao Việt Nam không thể làm được ? Câu hỏi này đã thúc dục tôi mở rộng liên hệ và đó cũng là lý do mà tôi đã tìm đến đảng Việt Tân. Họ đã mang đến cho tôi giải pháp. Thật tuyệt vời vì đó là điều tôi đang kiếm tìm. Bằng phương pháp đấu tranh bất bạo động để xóa bỏ chế độ độc tài và xây dựng dân chủ.
Từ đó, mặc dầu còn nhiều sợ hãi, tôi bắt đầu tham gia đấu tranh bí mật với các hình thức như viết blog, ký tên kiến nghị, phát tờ rơi, tham gia chiến dịch phát áo, mũ có dòng chữ “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam”. Đây là những việc làm nhỏ bé và đơn giản nhưng luôn bị nhà cầm quyền rình rập, nhiều người trong số đó đã bị bắt bớ, giam cầm. Tôi cũng phối hợp với một số sinh viên thành lập trung tâm bảo vệ sự sống Gioan Phaolo II tại Nghệ An. Đối tượng chúng tôi hướng đến là các bạn trẻ trong giáo phận Vinh, nhất là các bạn sinh viên ở các trường đại học, cao đẳng tại Nghệ An và Hà Tĩnh.
Tôi cho rằng con người là yếu tố quan trọng nhất để xây dựng xã hội. Nên tôi đã ra nước ngoài để học tập những kỹ năng đấu tranh ôn hoà để canh tân con người và canh tân đất nước. Nhưng khi trở về sau khóa học, tôi bị công an bắt ngay tại sân bay Tân Sơn Nhất. Họ đưa tôi vào một phòng kín và giao cho một đám người mặc thường phục. Đám người này đã cưỡng ép, lột hết áo quần để khám xét, mặc cho tôi vùng vẫy phản đối và ngang nhiên cướp hết tất cả tư trang của tôi.
Sau ba ngày đánh đập và đe dọa, tối ngày 2/8/2011, cơ quan an ninh mới chính thức ra quyết định bắt tôi và sau đó họ ra lệnh tạm giam tôi 4 tháng tại trại tạm giam B34, TP HCM. Ngày 17 tháng 8 năm 2011, họ đưa tôi ra trại tạm giam B14 ở Hà Nội. Đến ngày 5 tháng 1 năm 2013 họ lại đưa tôi về trại tạm giam Nghi Kim, Nghệ An để tiến hành xét xử. Ngày 8 tháng 1 năm 2013, tòa án Nghệ An đã đưa 14 anh em của chúng tôi ra xét xử. Vụ án mà dư luận đặt tên là « vụ án các thanh niên Công Giáo » đã diễn ra như một màn kịch đã được soạn sẵn, tiếng nói của những người bị xét xử, của các luật sư không hề được tôn trọng. Cá nhân tôi trước tòa đã không hề nhận tội, vì đơn giản là tôi không thấy mình có tội gì khi hoạt động một cách ôn hòa cho sự thay đổi của đất nước.
Sau phiên tòa tháng 1/2013, họ đưa tôi ra trại giam số 5 thuộc huyện Yên Định, tỉnh Thanh Hoá và tháng 12 năm 2014, công an Việt Nam tiếp tục chuyển tôi vào trại giam Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Hành trình tù đày của tôi trải dài từ Nam ra Bắc rồi lại từ Bắc vào Nam. Tôi đã phải trải qua sáu nhà tù với hàng chục buồng giam trong những điều kiện khắc nghiệt khác nhau. Mỗi nơi, mỗi giai đoạn họ vận dụng kiểu hành hạ khác nhau, phổ biến nhất là vận dụng, diễn giải các quy định của pháp luật một cách tuỳ tiện. Trại giam đối xử với tù nhân theo tập quán đã có, không chịu thay đổi, mặc dầu tập quán này đi ngược lại những quy định mới. Trong tù, pháp luật chỉ nằm trên giấy mà thôi ! Ngay cả điều 1 trong bản nội quy trại giam cũng đã mở đường cho sự ngược đãi quyền con người. Theo đó, trong mọi trường hợp phạm nhân không thực hiện theo ý muốn của cán bộ, luôn bị xem là chống đối và bị xử lý kỷ luật. Ý của cán bộ là ý của trời, phạm nhân phải xưng ông, bà với quản giáo và gọi mình là cháu…Tôi không chấp nhận sự đối xử tù nhân theo cách đó, nên đã đấu tranh để thay đổi. Vì vậy, tôi đã bị liệt vào thành phần ngoan cố, nguy hiểm cho hệ thống ngục tù Việt Nam.
Tôi xin kể vắn tắt một vài mẩu chuyện về chế độ lao tù Việt Nam. Khi vào tù, tôi hy vọng sẽ có thời gian để học vẽ, học nhạc, học đàn và nhất là học ngoại ngữ. Nhưng vào trại giam được ba ngày, người ta cho một côn đồ với án tù chung thân do giết người vào ở chung với tôi. Anh ta được chỉ đạo để hành hạ và chà đạp đức tin của tôi, Anh ta đối xử với tôi như một nô lệ và nhiều lần đánh tôi, đe dọa giết tôi với mục đích bắt tôi phải viết đơn xin nhận tội và mặc áo tù của trại giam. Sau ba tháng chịu đựng, tôi đã yêu cầu cho tôi được chuyển buồng giam khác, nhưng họ không giải quyết. Tôi phải chịu đựng ba tháng nữa cho đến khi cơ thể suy sụp hoàn toàn, thần kinh suy nhược thì họ mới dừng lại.
Một lần khác tôi đã bị trại giam số 5 cùm chân tại buồng kỷ luật giữa trời giá lạnh với một bộ đồ mong manh không có một giọt nước để sinh hoạt. Lý do là vì tôi đã viết thư gửi ra ngoài kêu cứu Đức Giám Mục Giáo Phận Vinh về cách đối xử tàn bạo vô nhân đạo đối với tù nhân của trại giam. Họ cho rằng tôi đã vi phạm nội quy và đã cùm chân tôi 10 ngày liền, trong một buồng giam hôi thối, bẩn thỉu, không một giọt nước để đánh răng rửa mặt. Nhục nhã không thể ăn cơm, tôi tuyệt thực và trại giam đã không cho tôi uống nước suốt ba ngày.
Vì bản án bất công, tôi từ chối quyền được nhận công tư trang do trại giam cấp phát cho phạm nhân. Trong đó có cả quần áo, nên tôi không có quần áo để mặc. Ngay cả việc tôi tuyệt thực họ cũng cho rằng tôi vi phạm nội quy. Việc tôi từ chối không ký vào biên bản tuyệt thực và các giấy tờ khác cũng bị cho là chống đối mệnh lệnh cán bộ. Vì vậy tôi đã tuyệt thực nhiều lần tổng cộng hơn 100 ngày và nhịn ăn chịu đói (ngày chỉ ăn một lần) trong thời gian gần 300 ngày liên tục. Khi thấy tôi sẵn sàng chịu chết thì họ không ép tôi nhận tội nữa. Sau đó họ chuyển tôi vào trại giam ở phía Nam, cách gia đình tôi hơn 1500km. Đây là thủ đoạn hành hạ gia đình tôi trong việc thăm nuôi.
Sự man rợ kinh khủng nhất mà tôi phải chịu đựng trong suốt thời gian ở tù là không hề được gặp mặt người thân. Gia đình, thân nhân của tôi đã 45 lần vượt hàng trăm hàng ngàn cây số, bỏ công bỏ sức và thời gian tiền bạc đến trại giam để mong gặp tôi. Nhưng không lần nào họ được gặp tôi, bởi vì trại giam không cho tôi ra gặp gia đình. Thô bỉ hơn, trại giam đã lừa người thân của tôi bằng cách đưa lý do là « tôi không chịu ra gặp gia đình! » Ngay cả khi trục xuất tôi sang Pháp, họ cũng không cho tôi gặp thân nhân để từ biệt. Đối với tôi, đây là sự phi nhân bản và chà đạp quyền con người một cách tồi tệ nhất.
Còn với các tù nhân khác thì sao? Đối với các tù nhân vi phạm nội quy trại giam thường bị cán bộ « giáo dục bằng vũ lực » sau đó bị cùm chân 10 ngày rồi đưa vào khu biệt giam với thời gian từ 3 đến 12 tháng. Nếu không có sự quen biết chạy chọt, đút lót cho cai tù, thì chỉ sau 3 tháng người bị phù thũng nặng, có thể bị liệt luôn. Đây là cách hành hạ dã man mà tù nhân sợ nhất. Sự đánh đập tù nhân thì xảy ra thường xuyên và tôi đã chứng kiến nhiều người bị đánh đập bằng công cụ hỗ trợ, sau khi họ đã bị cùm chân tay.
Trong trại giam, quyền tự do tôn giáo đã bị chà đạp trắng trợn. Họ đã sử dụng Điều 11 trong bản nội quy để ngăn cấm tất cả Kinh sách, đồ dùng liên quan đến tôn giáo. Một số tù nhân lương tâm phải tuyệt thực dài ngày mới có được 1 quyển Kinh Thánh. Riêng tôi đã viết đơn khiếu nại và tuyệt thực dài ngày, ngay cả phái đoàn EU đã gửi cho tôi một quyển Kinh Thánh, nhưng tôi không hề nhận được. Vì vậy, quyền thể hiện niềm tin tôn giáo trong nhà tù Việt Nam đã và đang trở thành việc làm nguy hiểm, ảnh hưởng đến tính mạng của tù nhân.
Kính thưa quí vị, bước vào con đường đấu tranh cho công bằng và tự do của đất nước, những người như chúng tôi luôn luôn đối diện trước nguy cơ bị bắt và bị xử tù. Ở trong tù, chúng tôi bị chà đạp nhân phẩm, bị phân biệt đối xử, bị đe dọa tính mạng nếu muốn làm người… chúng tôi bị bịt miệng bởi hệ thống ngục tù của đảng cộng sản Việt Nam. Nếu đây là những gì tôi đã trải nghiệm, thì nhiều nhà hoạt động khác cũng trải nghiệm. Những người như ông Hồ Đức Hoà, Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức, Đinh Nguyên Kha… và các bà Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Trần Thị Thuý, hay những người mới bị bắt như Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Văn Hoá, Trần Thị Nga… Tất cả họ đã mất quyền làm người ngay khi còn sống. Họ rất cần, vô cùng cần tiếng nói hỗ trợ của quý vị.
Riêng tôi, nếu không có cộng đồng quốc tế lên tiếng bảo vệ, can thiệp thì chắc chắn tôi đã bỏ mạng trong nhà tù. Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến quý vị có mặt cũng như vắng mặt. Sự có mặt của tôi tại đây là minh chứng hiệu quả của tiếng nói cộng đồng quốc tế. Tôi mong muốn quý vị tiếp tục tạo áp lực và can thiệp cho những tù nhân lương tâm khác, nhằm buộc đảng CSVN ngừng trù dập, đàn áp, bắt bớ những nhà hoạt động dân chủ nhân quyền, đồng thời trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm.
Trước khi dứt lời, tôi thấy có bổn phận phải đề cập đến những gì đang xảy ra tại Việt Nam. Hôm ngày 14 tháng 2 năm 2017 tại Nghệ An, những nạn nhân của thảm họa môi trường do Formosa gây ra đã được Linh Mục JB. Nguyễn Đình Thục hướng dẫn đi đến tòa án Kỳ Anh ở Hà Tĩnh để đòi bồi thường thiệt hại. Nhưng cuộc hành trình đã đẩm đầy máu và nước mắt của các nạn nhân này. Nhà cầm quyền đã chặn xe để họ không thể di chuyển. Với quyết tâm đòi công lý, hơn 1 ngàn người đã cùng LM Nguyễn Đình Thục đi bộ đến tòa án cách đó trên 170km. Nhưng mới đi được 20km, nhà cầm quyền đã huy động một lực lượng hùng hậu tấn công đoàn biểu tình. Hơn 100 người bị đánh trọng thương, trong đó có LM Nguyễn Đình Thục, hàng chục người bị bắt. Cá nhân tôi đã khóc khi nghe tin này, vì trong số các nạn nhân, có những người thân và bạn hữu của tôi.
Đề cập đến sự việc mới xảy ra nêu trên, tôi chỉ muốn kết luận một điều là con đường đi đến tự do, dân chủ và công bằng trên đất nước chúng tôi còn rất nhiều chông gai, đe dọa đến sự sống còn của nhiều người tranh đấu. Nhưng có sự sống còn nào quan trọng hơn sự sống còn của cả dân tộc đang bị chìm đắm trong độc tài và khủng bố? Do đó, chúng tôi sẽ phải hy sinh rất nhiều mới mong tương lai của dân tộc chúng tôi tốt đẹp hơn.

Xin cám ơn sự chú ý của quí vị.

Đường Ra Tòa Mùa Này Dài Lắm

Xã luận: Đường ra tòa mùa này dài lắm

Quãng đường từ Giáo xứ Song Ngọc (huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An) vào tới Toà án Nhân dân thị xã Kỳ Anh (Hà Tĩnh) dài khoảng 170 cây số. Đó là con đường mà vào ngày 14/2 vừa qua, 600 người dân dự tính sẽ đi để nộp đơn khởi kiện dân sự, đòi công ty Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh bồi thường vì đã xả thải gây ô nhiễm môi trường biển.
Nhưng họ chưa bao giờ tới đích.
Đoàn khiếu kiện đã bị chính quyền chặn lại khi còn chưa kịp ra khỏi địa phận Nghệ An.
Trả lời phỏng vấn BBC, linh mục Nguyễn Đình Thục cho biết, công an đã chặn đoàn khiếu kiện, đánh đập và bắt đi nhiều người. Còn báo Nhân Dân, dẫn lời Thông tấn xã Việt Nam, thì đưa tin đoàn khiếu kiện đã gây rối loạn giao thông, ném gạch đá vào lực lượng cảnh sát, buộc chính quyền phải cẩu xe và bắt giữ nhiều người về đồn.
Dù bất cứ chuyện gì đã xảy ra, toà án vẫn nằm xa tít tắp.
Cuối tháng 9 năm ngoái, một đoàn giáo dân khác do linh mục Đặng Hữu Nam đại diện đã vào đến TAND thị xã Kỳ Anh và nộp 506 đơn khởi kiện công ty Formosa, đòi bồi thường.
Chỉ hơn một tuần sau, toà trả lại đơn với hai lý do: nguyên đơn không cung cấp được chứng cứ chứng minh thiệt hại và vụ việc đã được Thủ tướng giải quyết bằng Quyết định số 1880 ngày 29/9/2016. Theo đó, chính phủ sẽ dùng khoản tiền 500 triệu USD mà Formosa đã bồi thường cho chính phủ để bồi thường cho cho các hộ dân bị thiệt hại.
Như vậy, bằng cách này hay cách khác, chính quyền luôn từ chối mang vụ Formosa ra toà.
Đầu tiên, chính phủ chủ động lựa chọn phương án đàm phán bí mật với Formosa, thay vì khởi kiện Formosa ra toà.
Thứ đến, chính phủ không đại diện cho quyền lợi quốc gia để đàm phán, mà tự gán cho mình quyền đại diện cho những người dân bị thiệt hại. Trong khi đó, chỉ người dân mới có quyền đàm phán về quyền lợi cá nhân của mình và có quyền lựa chọn phương pháp đàm phán hay ra toà. Chính phủ chỉ có thể đàm phán về những thiệt hại Formosa đã gây ra cho môi trường Việt Nam nói chung mà sau này chính phủ phải dùng ngân sách nhà nước để khắc phục.
Cuộc đàm phán bí mật, cho ra đời một thoả thuận bí mật mà người dân chỉ biết là Formosa đồng ý trả 500 triệu USD bồi thường vào tài khoản chính phủ.
Sau cùng, chính quyền dùng thoả thuận bồi thường này để loại bỏ khả năng đưa vụ việc Formosa ra toà, kiên quyết ngăn cản mọi nỗ lực pháp lý của người dân.
***
Điều gì khiến cho chính quyền sợ giải quyết vụ việc qua con đường toà án đến vậy? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần phải hiểu nếu không ra toà thì Formosa và chính quyền tránh được cái hại gì.
Thứ nhất, ra toà thì Formosa cầm chắc phần thua. Formosa đã chính thức thừa nhận sai phạm và bồi thường 500 triệu USD cho chính phủ. Không có cửa nào để họ thắng được vụ này.
Thứ hai, ra toà thì Formosa có thể phải bồi thường cao hơn con số 500 triệu USD rất nhiều. Theo quyết định 1880 thì chính phủ sẽ chỉ trả các thiệt hại của người dân trong tối đa 6 tháng (từ tháng 4 đến hết tháng 9/2016), trong khi thiệt hại không dừng lại ở đó. Đó là chưa kể chỉ có người dân các tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên – Huế được bồi thường, trong khi thiệt hại về kinh tế chưa chắc đã chỉ nằm trong 4 tỉnh này. Và quan trọng nhất, chính phủ đàm phán mức bồi thường 500 triệu USD mà không căn cứ trên số liệu kê khai thiệt hại của các hộ dân.
Thứ ba, ra toà thì chính phủ và UBND tỉnh Hà Tĩnh có khả năng cao bị triệu tập với tư cách người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan. Toà án cần có các văn bản và ý kiến từ phía nhà nước về việc cấp phép đầu tư, xả thải, và thanh tra sai phạm. Khi đó, các sai phạm của chính phủ (nếu có) sẽ bị bộc lộ.
Thứ tư, trừ trường hợp đặc biệt, phiên toà dân sự này sẽ phải công khai. Khi đó, chính phủ sẽ đứng trước một áp lực cần phải công khai các sai phạm cụ thể của Formosa theo yêu cầu của nguyên đơn. Đồng thời, toà án có thể trưng cầu các mẫu xét nghiệm nước biển và thuỷ sản, nếu không muốn nói là nguyên đơn sẽ chủ động cung cấp các kết quả xét nghiệm này trước toà. Nguyên đơn cũng có thể chủ động điều tra tình hình ô nhiễm môi trường biển để thu thập chứng cứ, phục vụ cho phiên toà. Khi đó, chính phủ sẽ không thể kiểm soát được việc họ công bố các thông tin, số liệu môi trường khác với số liệu chính phủ công bố.
Thứ năm, nếu toà thụ lý đơn của một nhóm người dân bị thiệt hại thì rất có khả năng hàng trăm nghìn người khác cũng kiện theo. Vụ cá chết năm 2016 ảnh hưởng tới không chỉ ngư dân, mà còn là diêm dân (người làm muối), tiểu thương, các công ty thu mua hải sản, các nhà hàng, khách sạn, ven biển và nhiều dịch vụ ăn theo khác. Số người bị ảnh hưởng có thể lên tới hàng triệu. Khi đó, phong trào khởi kiện sẽ bùng nổ, kéo theo nhiều hệ luỵ về chính trị mà chính quyền hoàn toàn không sẵn sàng để đối phó.
Thứ sáu, nếu cho phép người dân khởi kiện, vụ án này sẽ tạo ra áp lực vô cùng lớn khiến chính quyền phải sửa luật, cho phép người dân khởi kiện tập thể. Hiện nay, người dân phải nộp đơn riêng lẻ thay vì nộp chung một đơn. Việc cho phép khởi kiện tập thể sẽ làm bùng phát phong trào khởi kiện trong các vụ án liên quan đến môi trường, đất đai, an toàn thực phẩm, vốn liên quan trực tiếp đến nhiều người.
***
Không ai biết đằng sau thoả thuận ngầm giữa chính phủ và Formosa là gì. Với chừng ấy cái hại thấy được ngay trước mắt, việc chính quyền loại bỏ toà án ra khỏi vụ việc này là điều dễ hiểu.
Nhưng sự ngăn cản của chính quyền không phải là hòn đá ngáng đường duy nhất, khiến cho đường ra toà trở thành cuộc vạn lý trường chinh.
Sự im lặng của báo chí chính thống gieo vào lòng xã hội một nỗi sợ hãi và ngờ vực. Ít có người dân bình thường nào biết đến vụ việc này, chứ đừng nói đến việc ủng hộ những người khiếu kiện hay giám sát hành xử của Formosa và chính quyền.
Không những thế, Thông tấn xã Việt Nam, Nhân Dân và VnExpress đều đưa tin một chiều theo hướng bất lợi cho đoàn khiếu kiện, mà không phỏng vấn họ để đối chiếu thông tin. Sự thiên vị của báo chí dành cho nhà nước càng làm cho nhiều người dân mất thiện cảm với đoàn khiếu kiện hơn.
Sự im lặng của hơn 500 đại biểu Quốc hội trước vụ kiện này là một hòn đá ngáng đường khác. 13 đại biểu Quốc hội của tỉnh Nghệ An, với những Nguyễn Đắc Vinh, Nguyễn Thanh Hiền, Trần Văn Mão, tuyệt đối không có ý kiến gì trong những việc họ có trách nhiệm phải lên tiếng.
Toà án là người gác đền thờ Công Lý, chốt chặn cuối cùng về mặt thể chế trước khi một xã hội đổ vỡ niềm tin.
Toà án là chiếc van áp suất, là lối thoát giải quyết những xung đột xã hội, đưa xã hội về trạng thái yên ổn và hài hoà.
Hơn tất cả, toà án là con đường giải quyết xung đột bằng phương pháp hoà bình, phi bạo lực.
Chặn cửa toà chỉ đẩy người dân ra đường. Thao túng toà án, biến toà án thành công cụ chính trị của mình cũng chỉ đẩy người dân ra đường. Mà luật của đường phố thì rất khác với luật của toà.
Lịch sử sẽ gọi tên những kẻ phong toả con đường đến toà là thủ phạm tạo ra bất ổn xã hội.