Saturday, 7 November 2015

Hải ngoại tiếp tục đồng hành với người dân trong nước biểu tình chống Tập Cận Bình

Hải ngoại tiếp tục đồng hành với người dân trong nước biểu tình chống Tập Cận Bình

 
adelaide_2
Trong những ngày vừa qua đồng bào ở nhiều nơi như Quận Cam, Seattle, Paris, Toron, Đan Mạch… đã xuống đường để đồng hành cùng người dân trong nước lên tiếng phản đối CSVN trải thảm đỏ tiếp đón Tập Cận Bình cùng phái đoàn Trung Cộng  đến Việt Nam.
Tiếp theo những cuộc biểu tình tại các địa điểm trên, tại Houston, Hoa Kỳ, ngày 4/11/2015 vào lúc 11 giờ trưa, Ủy Ban Đấu Tranh Chánh Trị thuộc Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Houston, Texas đã tổ chức một buổi biểu tình trước Lãnh sự quán Trung Cộng để phản đối chuyến đi của Tập Cận Bình đến Việt Nam đồng thời cũng phản đối Trung Cộng lấn chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam.
SBTN | 05-11-2015
Đồng hành cùng với người dân trong nước và các cộng đồng người Việt tỵ nạn ở khắp nơi tiếp tục biểu tình phản đối sự hiện diện của Tập Cận Bình tại Việt Nam.
Trong những ngày vừa qua đồng bào ở nhiều nơi như Quận Cam, Seattle, Paris, Toron, Đan Mạch… đã xuống đường để đồng hành cùng người dân trong nước lên tiếng phản đối CSVN trải thảm đỏ tiếp đón Tập Cận Bình cùng phái đoàn Trung Cộng  đến Việt Nam.
Tiếp theo những cuộc biểu tình tại các địa điểm trên, tại Houston, Hoa Kỳ, ngày 4/11/2015 vào lúc 11 giờ trưa, Ủy Ban Đấu Tranh Chánh Trị thuộc Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Houston, Texas đã tổ chức một buổi biểu tình trước Lãnh sự quán Trung Cộng để phản đối chuyến đi của Tập Cận Bình đến Việt Nam đồng thời cũng phản đối Trung Cộng lấn chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam.
Dù là ngày Thứ Tư trong giờ làm việc nhưng gần 100 đồng hương đã có mặt trước Lãnh sự quán Trung Cộng. Với khí thế hừng hực mọi người cùng hát những bản nhạc đấu tranh và hô vang những khẩu hiệu: Đả đảo Tập Cận Bình, Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, Đả đảo Trung Cộng xâm lược, Xi Jinping Go Away…
Sau những phát biểu của đại diện Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đảng Việt Tân, Liên Minh Dân Chủ, Phong Trào Giáo Dân, Chủ Tịch và Phó Chủ Tịch Cộng Đồng, Ông Đặng Quốc Việt Trưởng Ban Tổ Chức đọc Bản Tuyên cáo của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Houston và Vùng Phụ Cận nói lên những âm mưu thâm độc của Trung Cộng lấn chiếm Biển Đông, sự hèn với giặc, ác với dân của những kẻ cầm đầu Đảng CSVN và phản đối sự có mặt của Tập Cận Bình tại Việt Nam. Buổi biểu tình chấm dứt lúc 1 giờ trưa cùng ngày.
houston_0
đồng bào hải ngoại biểu tình phản đối tập cận bình
Trong khi đó tại Bắc Cali, ngày 4 tháng 11 là ngày làm việc trong tuần, nhưng một số đồng hương người Việt từ San José, Oakland, San Francisco đã lấy ngày nghỉ để đến Lãnh sự quán Trung Cộng biểu tình phản đối chuyến đi của họ Tập.
Một số các em du sinh đã đến cùng với đoàn người biểu tình, đứng trước cửa Lãnh sự quán Trung Cộng và đã cùng bà con hô to các khẩu hiệu Đả đảo Trung Cộng; Đả đảo Tập Cận Bình.
Nhân viên Lãnh sự quán Trung Cộng đã phải vội vàng đóng cửa sứ quán vì những tiếng hô vang dội này.
Buổi biểu tình đã chấm dứt vào lúc 12 giờ trưa cùng ngày.
đồng bào hải ngoại biểu tình phản đối tập cận bình1
Tại Na Uy: Một ngày trong giờ làm việc, thứ Tư 04.11.2015 lúc 15 giờ, cơn lạnh báo hiệu mùa đông sắp đến, nhiều người đã xin nghỉ việc, có người phải lặn lội từ phương xa bay về hay dùng xe lửa… Tất cả đến tòa đại sứ nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam tại thủ đô Oslo để phản đối đảng cộng sản Việt Nam trải thảm đỏ rước giặc vào nhà và phản đối Tập Cận Bình cướp biển đảo, biên giới Việt Nam! Những bài ca đấu tranh vang vang làm lòng người nồng ấm quên đi cơn gió lạnh Bắc Âu!
na_uy
Hình ảnh biểu tình tại Adelaide- Úc
adelaide

    Biểu tình chống Tập Cận Bình, nhiều người bị CA giam giữ qua đêm

    Biểu tình chống Tập Cận Bình, nhiều người bị CA giam giữ qua đêm

     
    Dù đã bị đánh đổ máu, CA vẫn bắt ông Trần Bang đưa đi giam giữ. Do bị mất nhiều máu, ông đã ngất xỉu. Phải đến 5 tiếng sau, CA mới để gia đình đưa ông vào bệnh viện cấp cứu. Ảnh: Facebook Nguyen Huu
    Dù đã bị đánh đổ máu, CA vẫn bắt ông Trần Bang đưa đi giam giữ. Do bị mất nhiều máu, ông đã ngất xỉu. Phải đến 5 tiếng sau, CA mới để gia đình đưa ông vào bệnh viện cấp cứu. Ảnh: Facebook Nguyen Huu
    Mọi người bị tách riêng và đưa đi giam giữ tại các đồn CA khác nhau, chủ yếu quanh khu vực quận 3, Sài Gòn. Trong số này, rất nhiều người bị đánh gây thương tích.
    CTV Dân làm báo | 06-11-2015
    Ít nhất 40 người đã bị CA đánh đập và bắt giam sau khi tham gia cuộc biểu tình chống Tập Cận Bình vào sáng ngày 5/11/2015 tại Sài Gòn.
    Cho đến khuya cùng ngày, một số người đã ra khỏi đồn CA. Tuy nhiên, vẫn còn khoảng trên 15 người biểu tình tiếp vẫn tục bị giam giữ qua đêm.
    Danh sách những nhà hoạt động còn bị CA bắt giam trái phép gồm có: Dương Đại Triều Lâm, Nguyễn Nữ Phương Dung, Đinh Nhật Uy, Trần Bùi Trung, Nguyễn Thị Bích Ngà, Nguyễn Hữu Tình, Huỳnh Thành Phát, Nguyễn Lân Thắng, Đỗ Tửng, Nguyễn Tấn Thành, Bạch Huỳnh Hải Linh, Nguyễn Hữu, Nguyễn Quốc An, Hoàng Bình…
    Mọi người bị tách riêng và đưa đi giam giữ tại các đồn CA khác nhau, chủ yếu quanh khu vực quận 3, Sài Gòn. Trong số này, rất nhiều người bị đánh gây thương tích.
    Giam người 24 tiếng
    Thân nhân, bạn bè đã trực tiếp đến các trụ sở CA để yểm trợ tinh thần cho những người bị bắt.
    Bà Nguyễn Thị Kim Liên hay tin con mình là Đinh Nhật Uy bị bắt, đã vội đến trụ sở CA phường 3, quận 3 yêu cầu thả người. Do phải chờ quá lâu, bà vừa nằm xuống ghế cho đỡ mỏi lưng thì liền bị CA đuổi ra ngoài.
    Hình ảnh phổ biến trên facebook cho thấy, giữa đêm hôm khuya hoắt, người mẹ già của Đinh Nhật Uy đã phải nằm ngay dưới vỉa hè, trước trụ sở CA để chờ tin con mình.
    Do tuổi cao sức yếu, bà Nguyễn Thị Kim Liên phải nằm  ngay trước đồn CA để chờ tin con mình
    Do tuổi cao sức yếu, bà Nguyễn Thị Kim Liên phải nằm
    ngay trước đồn CA để chờ tin con mình
    Trưa ngày 6/11/2015, sau khi Tập Cận Bình hoàn tất bài phát biểu trước quốc hội CSVN, những người bị bắt trước đó dần dần ra khỏi đồn CA.
    Trong số này, cô Nguyễn Thị Bích Ngà là người cuối cùng ra khỏi đồn CA vào lúc 14 giờ chiều cùng ngày.
    Nguyễn Nữ Phương Dung, một cô gái trẻ tại Sài Gòn bị CA phường 6, quận 3 lập biên bản cáo buộc tội danh ‘gây rối trật tự công cộng’ với mức xử phạt là 750 ngàn đồng.
    Tất cả đều bị giam giữ trên 24 tiếng trong tình trạng mệt mỏi với nhiều vết thương trên người.
    Được biết, một số sinh viên tham gia cuộc biểu tình sáng 5/11/2015 hiện cũng đang bị CA, nhà trường đe doạ và gây khó dễ.

    Friday, 16 October 2015

    Những áp lực trong cuộc sống của các nhà đấu tranh trẻ (phần 2)

    Những áp lực trong cuộc sống của các nhà đấu tranh trẻ (phần 2)




    Các bạn trẻ Hoàng Thành, Vương Các và Văn Hóa
    Các bạn trẻ Hoàng Thành, Vương Các và Văn Hóa
     File photo
    Kể từ khi có càng nhiều các bạn trẻ tham gia vào công cuộc tranh đấu cho nhân quyền tại VN, thì sức lực từ phía chính quyền đến với họ cũng ngày càng mạnh, điển hình là ép buộc chủ nhà nơi họ tạm trú xóa bỏ hợp đồng. Và đó cũng là chủ đề cho chương trình tuần này, đây là kỳ cuối cho chủ đề liên quan đến những áp lực trong cuộc sống của những nhà tranh đấu trẻ tại VN. Mời quý vị cùng nghe Chân Như và 3 bạn khách mời Hoàng Thành, Vương Các và Văn Hoá sau đây:
    Tuần trước, chúng ta đã được nghe các bạn chia sẻ đôi chút về hoàn cảnh của từng người cũng như nhận xét của các bạn về việc công an can thiệp vào chuyện thuê nhà của người dân cũng như những lý do khiến chủ nhà đành buộc phải hủy bỏ hợp đồng.  Chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện tuần này.
    Chân Như: Nếu có sự can thiệp như vậy của phía công an, thì quyền tự do cư trú của công dân Việt Nam trên lãnh thổ Việt Nam có còn được tôn trọng hay không?
    Hoàng Thành: Tôn trọng? Chắc chắn qua sự việc này của em là không có bởi vì chính em một tháng mà bị hai lần như vậy. Nếu mà có tôn trọng thì chính chủ nhà cũng không bao giờ mời em ra ra khỏi nhà ngay ngày hôm sau trong khi đó bản hợp đồng có ghi rằng từ khi thông báo tức là bên A thông báo cho bên B; Bên B tức là em là trong khoảng mười lăm ngày vẫn có khoảng thời gian đó mình ở lại và mình tìm nhà. Tuy nhiên, lúc đó anh công an khu vực và chủ nhà có mặt ở nhà mới mà em đến mướn và yêu cầu ngày hôm sau phải chuyển đi luôn. Đồng thời, họ bắt em, là người làm hợp đồng với chị Ngân chủ nhà mới, viết một bản cam kết để làm giảm tính hiệu lực của bản hợp đồng mới và yêu cầu ngay ngày hôm sau chuyển hết đồ đi.  Em nghĩ  không có sự tôn trọng về luật tự do cư trú ở đây.
    Vương Các: Tôi nghĩ quyền được tự do cư trú ở Việt Nam không được tôn trọng, chẳng hạn, điều 22 hiến pháp cũng có quy định rằng không ai được tự ý vào chỗ ở của người khác nếu như không có sự đồng ý của người đó. Tuy nhiên, chúng ta thấy trong quy định của luật cư trú thì họ cho phép công an địa phương có thể vào để kiểm tra hành chính, kiểm tra số lượng người đang ở trong nhà đó.  Chính vì vậy, chúng ta thấy những quy định của luật cư trú và các nghị định và thông tư để mà hướng dẫn cho việc đăng ký lưu trú, tạm vắng tạm trú đã đi ngược lại với tinh thần theo điều 22 của hiến pháp năm 2013.  Không những vậy mà tôi nghĩ rằng việc công an khi họ tiến hành kiểm tra tạm vắng tạm trú bằng cách họ tới phòng mình, gõ cửa bất cứ lúc nào và họ gây sức ép để chủ nhà không cho mình thuê đã cho chúng ta thấy họ đã vị phạm tới quyền riêng tư cũng đã được hiến pháp bảo hộ.
    Văn Hóa: Đúng rồi những ý kiến của anh Vương Các nêu ra rất chi là thực tế và cũng đã xảy ra đối với cá nhân Hóa cũng như của gia đình Hóa. Đặc biệt là giống như trường hợp  của Hóa không những chính quyền can thiệp vào chuyện cá nhân mà chính quyền còn liên hệ về địa phương tức là người nhà cũng bị ép cho dù họ vi phạm hiến pháp, các nhân quyền ký kết rất chi là trắng trợn. Họ ép đến nỗi người nhà, tức là mẹ của Hóa, phải rời khỏi chỗ đấy. Nay thì mẹ Hóa đã vào Tây Nguyên rồi. Họ ép rời khỏi địa phương bằng cách người ta gây sách nhiễu, áp lực khủng bố tinh thần đến nỗi mẹ Hóa vào Tây Nguyên sinh sống.  Điều đó đã vi phạm rất chi là trắng trợn quyền con người.
    Chân Như: Các bạn sẽ làm gì để bảo vệ quyền tự do cư trú của chính bản thân mình nếu rơi vào hoàn cảnh đó cũng như đối phó với những người xâm phạm quyền tự do cư trú của các bạn ?
    Hoàng Thành: Trước hết nói về cách đối phó em nghĩ rằng không có cách đối phó nào ngoài việc mình đến trực tiếp mặt đối mặt với những người đang thực thi công quyền làm về hộ khẩu; Mình sẽ nói chuyện với họ về công việc của mình; Mình tâm sự và giải thích cho họ hiểu và cũng nói dựa trên luật pháp rằng họ không có quyền làm những điều như vậy.  Còn giải pháp thì đương nhiên là mình sẽ phải đứng lên  đấu tranh cho quyền của mình dựa trên luật pháp đã hiện hành. Làm được iều này mình cần phải hiểu về luật pháp. Nếu như mình không hiểu thì chắc chắn mình sẽ bị thua thiệt trong những vấn đề như thế này.
    Chân Như: Hoàng thành cho rằng chúng ta cần phải mặt đối mặt với chính quyền để giải thích cho họ hiểu được vấn đề, Vương Các có đồng tình với nhận định này hay không?
    Vương Các: Sau khi nghe qua ý kiến của Hoàng Thành tôi rất đồng ý.  Trong trường hợp của tôi, khi mà xảy ra sự việc này, tôi cũng đã dự tính tới việc sẽ khởi kiện chủ cho thuê nhà bởi vì họ vi phạm hợp đồng. Tuy nhiên, sau đó tôi suy nghĩ lại và tôi không làm việc này bởi vì tôi có thắng kiện thì bên bị thiệt hại sẽ là bên chủ nhà. Chính vì tôi thấy rằng họ không phải là người gây ra việc này nếu mà mình biến họ thành nạn nhân thì mình thấy nó cũng không phù hợp cho lắm.  Nếu trong thời gian tới mà có trường hợp tương tự xảy ra tôi sẽ hành động như cách chia sẻ của bạn Hoàng Thành; Tức là tôi sẽ lại trực tiếp cái đồn công an phường đó để gặp những người có trách nhiệm  và tôi sẽ chất vấn họ có hay không việc họ ép chủ nhà để mà không cho tôi thuê nữa. Trong quá trình làm việc đó, nếu mà tôi có thể thu thập được những chứng cứ chắc chắn rằng họ đang ép chủ nhà, tôi sẽ tiến hành khiếu nại hoặc là khởi kiện công an địa phương ở trên chỗ tôi đang ở.   Và nhìn ra xa hơn một chút thì giống như ý của bạn Hoàng Thành chia sẻ, mình cần phải đấu tranh bảo vệ cho quyền con người và cụ thể là quyền được tự do cư trú bởi vì mình không phải là một tội phạm, mình không vi phạm pháp luật mà mình lại không được tự do ngay trên đất nước của mình.  Chính vì thế mình cần phải hành động để mà đấu tranh đòi hỏi quyền con người cụ thể là quyền được tự do cư trú.
    Văn Hóa: Trường hợp cá nhân của em nói chung là bị sách nhiễu  đủ thứ, chủ yếu nhiều nhất là ở quê. Những lúc An Ninh trên tỉnh hỏi về việc làm của mình thì cách Hóa hay dung nhất là gọi những người láng giềng tới và cũng mời vào để cho họ nghe để họ biết những việc làm như vậy luôn.  Có đến ba lần (CA) về làm việc thì Hóa đều có những người láng giềng cho ngồi chung rất đông trước cửa, cho người ta làm việc công khai như vậy luôn. Sau những lần như vậy thì Hóa thấy người ta cũng ít đến và những người láng giềng bắt đầu cảm thấy đồng tình, đồng cảm với trường hợp mà người ta cảm thấy bên an ninh chính quyền họ làm một cách phi lý.  Những cách mà Hóa làm việc nói chung cũng phải đối mặt với họ nhiều.  Thế nên tốt nhất là mình phải nêu lên cách đầu tranh của mình thôi: mặt đối mặt làm việc với người ta. Theo quan điểm cá nhân của Hóa thì hiện nay cũng chả có cách nào để hữu hiệu được, để chống đối lại cả bởi vì họ quá đông. Tốt nhất là mặt đối mặt, nói chuyện với họ theo cách làm việc tôn trọng nhau, thượng tôn pháp luật, sau cũng nói chuyện giải bày những gì mình đang làm, không phải làm cho cá nhân mình mà đấu tranh với cả họ luôn để họ hiểu, đấy là cách Hóa thường hay dùng.
    Chân Như: Lúc nãy Hoàng Thành có nói là cần phải mặt đối mặt với người đang thực thi công quyền..thì trường hợp của Thành, Thành đã có cơ hội để đối mặt với họ chưa và đã được họ giải quyết ra sao?
    Hoàng Thành: Em cũng đang tiếp cận với những anh công an khu vực, cũng như an ninh khu vực. Trên thực tế họ tránh em, họ chỉ lấy một lí do duy nhất rằng chỉ làm việc với người đứng tên chủ hợp đồng cho nên như hôm nọ, lúc đó em không có nhà thì chị chủ nhà và anh công an khu vực tới nhà đề suất việc là lấy lại nhà và không cho thuê nữa, mặc dù là bản hợp đồng mới có hiệu lực được có bốn đến năm ngày thôi. Khi mà anh công an khu vực nghe tin rằng em đang trên đường về giải quyết việc này thì anh công an khu vực cũng tránh mặt em luôn và khi em về thì anh công an khu vực không có mặt ở nhà em nữa.  Vấn đề cần giải quyết, họ vẫn chưa giải quyết được cho em và em chỉ đấu tranh trong bản hợp đồng em có quyền được ở 15 ngày khi bắt đầu chị chủ nhà thông báo chứ không được phép rằng ngày hôm sau chuyển hết đồ đi luôn mà trong khi đó em rất nhiều đồ và mới lắp đặt các thứ trong nhà mới xong.
    Chân Như: Còn Vương Các thì sao?
    Vương Các: Lần đầu tiên  trường hợp đó xảy ra với tôi thì tôi cũng không có cơ hội để mà được gặp bên công an địa phương. Hôm tối cách đây khoảng 10 ngày thì họ có vào phòng tôi kiểm tra. Tuy nhiên, chủ nhà họ biết trước đã gọi  điện cho tôi bảo rằng không nên về bởi vì chủ nhà cũng sợ phiền phức xảy ra; Và tôi cũng nói rằng nếu như việc ngại sợ bị bên công an sách nhiễu trong việc kinh doanh của họ thì tôi cũng không muốn làm phiền họ. Qua việc đó tôi cũng lấy làm tiếc khi tôi không có cơ hội để gặp công an trong buổi đó để nói chuyện mặc dù tôi rất muốn về những chủ nhà khuyên đừng nên như vậy.  Nếu trong thời gian tới, việc tương tự như vậy xảy ra thì tôi không chỉ đợi họ tới phòng mà sẽ lên trực tiếp đồn công an trên địa bàn đó để  làm việc với họ.
    Chân Như: Phía công an thường dùng việc đăng ký tạm trú, tạm vắng và chế độ hộ khẩu để quản lý việc cư trú của người dân. Các bạn đánh giá thế nào về những quy định này trong xã hội hiện đại ?
    Hoàng Thành: Em thấy họ đưa ra những điều này để có cớ o ép, bắt buộc dựa trên công quyền nhằm lấn át vào quyền tự do cư trú của công dân. Khi mà có những việc phải có nơi tạm trú tạm vắng thì em nghĩ rằng việc lạm dụng qui định về hộ khẩu để hạn chế quyền lợi hợp pháp của công dân  sẽ xảy ra thường xuyên hơn như là vấn đề của em. Đôi khi họ dùng luôn quyền đó để cản trở công nhân thực hiện cái quyền tự do cư trú của mình và họ dễ dàng kích động hoặc là họ xúi giục, họ gây áp lực để họ đạt được  mục đích của họ, đối với cả những người mà họ không thích ở trong khu vực quản lý của họ.  Chẳng hạn như anh Khánh công an khu vực, không muốn em trong khu vực của anh ấy một cách gián tiếp thì anh ấy sẽ tạo lên áp lực của chủ nhà,  chủ nhà  chỉ nói rằng chị hoặc anh cần phải lấy lại nhà trong việc cá nhân, còn mời em đi chỗ khác.  Không bao giờ công an trực tiếp ra mặt  yêu cầu anh chuyển đi hộ khẩu khác.  Khi em về thì anh Khánh có nói với cả em của em rằng là nếu như cậu Thành này còn ở trong khu vực của anh thì anh đuổi đến cùng; Và lời khuyên thứ hai của anh Khánh dành cho em của em tức là nếu mà muốn yên thân thì tách cậu Thành này ra, đó là những gì mà em hiểu.
    Vương Các: Theo đánh giá của tôi ở Việt Nam này mà còn những quy định phải khai báo việc lưu trú thì tôi cho những quy định này là những quy định vô cùng lạc hậu; Những quy định này chỉ tồn tại một số quốc gia cộng sản chẳng hạn như Việt Nam, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên.  Tôi đi nước ngoài cũng khá nhiều  và cũng sống ở đó một thời gian dài. Tuy nhiên, những nước tôi đi qua tôi chưa khi nào mà giờ phải làm việc đi đăng ký tạm trú giống như Việt Nam.  Chính vì thế, tôi cho rằng là không phù hợp với thời hiện đại như thế này nữa.
    Văn Hóa: Đúng rồi. Dường như anh Hoàng Thành và anh Vương Các nói ra rất chi là đầy đủ về những cái mặt hại và rắc rối của chế độ khẩu khẩu của Việt Nam.  Riêng em em có bổ sung thêm ý kiến: chế độ hổ khẩu nhằm giúp bên chính quyền nắm chặt mối lợi cho họ đó là họ có thể quản lý chặt chẽ rất chi là nhiều những cá nhân, những người liên quan tới trong gia đình của mình. Trong khi đó, những chế độ hộ khẩu nói như anh Vương Các nói lại quá đỗi lạc hậu. Hơn nữa, họ cố tình lợi dụng những việc đó để tạo lên những thủ tục hành chính cho người dân Việt Nam thôi.
    Chân Như: Với những áp lực về nơi ăn chốn ở thì liệu có làm chùn bước con đường mà bạn đang chọn không?
    Vương Các: Về cá nhân của tôi, từ Sài Gòn ra Hà Nội để đi học ở ngoài này và thuê nhà trọ, tôi cũng đã ý thức được việc bên công an họ có thể sách nhiễu và gây áp lực những việc này đối với mình chẳng hạn như việc thuê phòng trọ. Do tôi cũng đã lường trước được cái rủi ro này nên tôi đón nhận nó một cách rất là bình thường. Tôi cho rằng những việc này nó giống như việc trả thù vặt nên tôi cũng không cần quan tâm nhiều. Tôi cũng sẽ không chùn bước cho bất kỳ một hành vi sách nhiễu nào từ phía chính quyền, để mà tiếp tục công cuộc dấn thân đầu tranh cho dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam.
    Hoàng Thành: Con đường đấu tranh thì em sẽ vẫn tiếp tục vì em coi đó là một lí tường, hầu như dựa trên luật pháp và những điều đúng đắn thì em vẫn tiếp tục đấu tranh.  Sau này thì chắc chắn em phải chuyển đi nơi khác. Trước mắt,em tính như thế. Nếu mà chuyển đến nơi khác mà họ vẫn cứ làm những việc tương tự thì chắc chắn các cách giải quyết của em cũng như là em vừa nói với anh em sẽ đòi lại quyền lợi của mình.
    Văn Hóa: Cá nhân bản thân em, nói chung là chỉ biết xác định mình đấu tranh cho cá nhân của mình và cho gia đình mình, những người thân của mình.  Trước tiên, em nghĩ đấu tranh là cái quyền giống như là một điều bắt buộc mình phải có; Đó là lương thực của mình mà mình không làm thì mình chết đói cho nên chả có gì để cho em có thể bỏ được.  Em không bao giờ chùn bước, nói chung, mình phải đấu tranh cho bằng được những gì mình đang định hướng.
    Xin cám ơn ba bạn Hoàng Thành, Vương Các và Văn Hóa đã dành thời gian cho chương trình tuần này.

    Những áp lực trong cuộc sống của các nhà đấu tranh trẻ (phần 1)

    Những áp lực trong cuộc sống của các nhà đấu tranh trẻ (phần 1)



    Các bạn trẻ Hoàng Thành, Vương Các và Văn Hóa
    Các bạn trẻ Hoàng Thành, Vương Các và Văn Hóa
     File Photo

    Việc các bạn trẻ đang dấn thân vào công cuộc đấu tranh cho quyền con người tại VN đang bị chính quyền địa phương nơi họ cư trú gây áp lực lên chủ nhà trọ buộc họ phải dời đi chỗ khác đang ngày một diễn ra càng nhiều tại VN, và đặc biệt là trường hợp của hai bạn trẻ mà nhiều người cũng biết đến gần đây đó là bạn Hoàng Thành và Vương Các.  Và đó cũng là chủ đề cho diễn đàn bạn trẻ kỳ này xung quanh về đề tài này.  mời quý vị cùng chân như đến với tạp chí diễn đàn bạn trẻ sau đây:
    Chân Như: Tất cả các bạn đây đều là nhân chứng trong việc bị chủ nhà làm khó buộc phải dời đi chỗ khác vì áp lực từ phía chính quyền, trước hết các bạn có thể chia sẻ về hoàn cảnh của các bạn và nguyên nhân vì sao dẫn đến sự cố này?
    Hoàng Thành: Em nghĩ  nguyên nhân đầu tiên là cách đây một tháng  em cầm biểu ngữ  “Học sinh, sinh viên không phải là chuột bạch” trước cửa bộ Giáo dục va cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc trong một tháng vừa rồi hai lần em bị chủ nhà mời ra khỏi nhà. Còn đợt vừa rồi khi em chuyển từ nhà cũ qua nhà mới và làm hợp đồng vào ngày 24 thì đến ngày 29; Lúc đó vào buổi trưa anh chủ nhà cũ gọi điện đến hỏi là đã chuyển đi chưa để hoàn thiện lại nhà và trả cho anh ấy thì đến chiều ngay ngày hôm đó luôn chủ nhà mới gọi điện cho em và thông báo rằng chị ấy không cho mình thuê nữa và yêu cầu ngày hôm sau phải chuyển hết đồ đi. Em nghĩ rằng do công an khu vực đã gây một áp lực cho chủ nhà để trong vòng một tháng họ đuổi em ra khỏi nhà và hạn chế hợp đồng thuê nhà đó là nguyên do chính.
    Vương Các: Cách đây khoảng 10 ngày chủ nhà trọ nơi mà tôi đang thuê thì họ có làm việc với tôi trong lúc làm việc họ hỏi thăm về tôi sau đó họ đề nghị là trả lại phòng thuê cho họ trước thời hạn hợp đồng. Khi tôi hỏi lý do họ cho biết bên công an có làm việc với họ. Sau đó, tôi hỏi lý do vì sao sau khi làm việc với công an lại không cho tôi tiếp tục ở đây, bên chủ nhà trọ thì họ không nói lý do họ chỉ cho biết là tôi đang gặp một số vấn đề với bên công an cho nên để tránh áp lực ở chính quyền địa phương, công an địa phương tạo ra cho họ nên họ đành kết thúc hợp đồng sớm để không cho tôi ở trên địa bàn nữa.  Về nguyên nhân  vì sao họ gây áp lực như vậy thì như chúng ta đã biết là những người hoạt động cho dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam phải luôn chịu những sách nhiễu và những trả đũa từ phía chính quyền, từ việc học hành cho tới việc làm cho tới cuộc sống hằng ngày. Nơi nào bên công an cảm thấy họ có thể gây sức ép được , họ mang sự rắc rối đến cho mình thì họ sẽ sẵn sàng họ làm thôi.  Nói chung đứng về phía góc độ chính quyền địa phương, họ không hoan nghênh mình khi mà mình ở trên chính quyền địa phương của họ; Bởi  nếu có bất kỳ sự kiện nào xẩy ra để nhằm  thúc đẩy cho dân chủ và nhân quyền thì những người ở trên địa bàn đó sẽ được bên bộ công an hoặc là bên công an thành phố để ý, và khi mà họ để ý thì họ sẽ nhờ công an địa phương đó hỗ trợ phối hợp với họ để quản lý những đối tượng này hoặc ngăn chặn việc này. Chính vì thế tôi nghĩ rằng,  nguyên nhân chính của nó là bởi vì họ không muốn, và cũng như đó là để cho họ thuận tiện trong việc quản lý địa bàn.  Đó là lý do chính mà tôi cho rằng bên công an họ không muốn cho những người mà hoạt động dân chủ và nhân quyền ở trên địa bàn của họ.  Nhân đây tôi cũng chia sẻ một câu chuyện cách đây khoảng 2 tháng khi tôi từ Sài Gòn ra Hà Nội, tôi có bị bắt vào đồn công an của phường Hàng Bườm, quận Hoàn Kiếm. Khi làm việc, trưởng công an phường ở đó có nói với tôi rằng nếu như sau này tôi ra Hà Nội thì ông ấy có thể mời tôi đi uống bia với điều kiện tôi đừng ở trên địa bàn phường mà ông ấy quản lý. Chính vì thế, mình có thể thấy chính quyền địa phương không có hoan nghênh mình, những người đang hoạt động dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam
    Chân Như: Còn Văn Hoá thì chắc là một số các quý vị thính giả chưa biết lắm Hoá, thì trước tiên Hoá có thể cho biết đã tham gia vào những hoạt động nào, trước khi có những sự áp lực từ phiá chính quyền?
    Văn Hóa: Trước hết Hóa xin chào mọi người.  Trường hợp của Hóa nói chung là hơi khác với mọi người ở đây. Hóa đi làm rồi. có 3 sự việc gần đây xảy ra với Hóa. Thứ nhất là sự kiện ngày 18 tháng 5 biểu tình lớn ở Sài Gòn và Hóa có tham gia, nhưng mà vừa đến chỗ khoảng 30 phút thì những người an ninh bắt mình về dưới quân khu 4 và  lúc đó quá đông nên người ta không làm gì nhiều mình, trên tinh thần họ chỉ làm một số việc rồi cho mình về. Đến sau đợt đó được mấy tháng, Hóa tiếp tục có được bài blog bên wordpress rồi cũng viết bài bên Facebook đăng tải, nhưng sau nó (an ninh) cũng theo dõi mình.  Sau đến ngày 24 tháng 2, 2014 là bị bắt về cũng vì do những việc mình làm, tham gia các hoạt động xã hội, phản đối để nói lên ý kiến của mình, đơn giản vậy thôi.  Điển hình như vụ giàn khoan, mình viết lên facebook thể hiện những quan điểm suy nghĩ của mình, nhưng mà những lý do đó thôi mà cũng bị bắt bớ, sách nhiễu.  Ngày Hóa bị sách nhiễu thì có đi làm ở doanh nghiệp tư nhân thế nên là mình ngủ tại chỗ làm luôn. Tuy nhiên, sau khi bên an ninh họ bắt mình về làm việc xong thì một thời gian sau đó người ta ép bên chủ làm của mình. Người ta đã đề ra một lý do cũng giống như anh Các chia sẻ đó, người ta bảo vướng đến một số vấn đề liên quan đến công an thế là người ta ép mình thôi việc mà không có một lý do chính đáng trong khi đó mình đi làm có hợp đồng mà người ta vi phạm trắng trợn. Bên an ninh ép thế nên bên chỗ làm người ta ngắt hợp đồng mình giữa quãng đẩy mình vào một tình thế rất là khó khăn trong khi đó chưa thể kịp đi xin việc làm. Thậm chí sau buổi bị bắt ở trên phường thuộc quận 12 sau đó khoảng 1 tuần thì bên chủ nhà ép mình do mình thẳng thắn đối đáp lại với người ta vấn đề hợp đồng thuê tháng cho nên mình cứ thế là làm. Tuy nhiên, chỉ sau đó một tuần nó lại cho an ninh giả dạng côn đồ để đánh mình giữa đường, chẳng hạn vào chỗ nào đấy, người ta ép mình giật đồ; Đánh vào kinh tế để không còn chút gì trong người. Như vậy, bắt đầu mình phải đi ra ngoài, phải nghỉ chỗ làm đấy.  Sau khi rời chỗ làm giai đoạn đầu, mình mới từ từ đi thuê phòng trọ gần đấy, nhưng vừa thuê phòng trọ thì nó cũng liên hệ với an ninh địa phương, người ta cũng can thiệp giống trường hợp của anh Các vậy.
    Chân Như: Các bạn nhận định thế nào về việc công an can thiệp vào chuyện thuê nhà của người dân ?
    Hoàng Thành: Viêc công an can thiệp vào chuyện cư trú của người dân, điều ấy em nghĩ rằng dựa trên luật pháp thì hoàn toàn là sai bởi vì em biết được quyền của mình là quyền công dân, tức là quyền tự do cư trú. Ở trong điều 3 của quyền tự do cư trú đã nói rằng, công dân có quyền tự do cư trú  theo quy định của luật này và các quy định khác của luật có liên quan,  các công dân có đủ điều kiện đăng ký thường trú tạm trú và yêu cầu cơ quan nhà nước có thẩm quyền đăng ký thường trú và tạm trú, tức là quyền tự do cư trú của công dân. Là công dân có quyền tự mình được chọn lựa quyết định nơi thường trú và cư trú của mình, thì việc công an can thiệp và gây áp lực cho chủ nhà để đuổi những người trực tiếp như em thì họ lại vô tình phạm vào điều 8 ở trong luật cư trú, tức là tổ chức, kích động, xúi giục, lôi kéo, dụ dỗ, môi giới, giúp sức, cưỡng bức người khác vi phạm pháp luật về luật cư trú.  Họ cũng cản trở công dân thực hiện quyền tự do cư trú của mình và chính họ cũng lạm dụng quy định về quyền hộ khẩu để hạn chế những quyền, lợi ích hợp pháp của công dân khi mà thực hiện quyền của mình.
    Vương Các: Về góc độ cá nhân thì tôi nghĩ như thế này, trước tiên mình phải xác định là ai đang làm việc này vì nếu đứng từ góc độ bộ công an thì tôi nghĩ bộ công an họ sẽ không làm việc này; Đơn giản vì mình ở bất cứ đâu trên đất nước Việt Nam này thì mình cũng sẽ chịu sự quản lý của bộ công an cho nên tôi nghĩ bộ công an họ không hành xử đối với những hoạt động này, mà vấn đề này tôi lại thiên về vấn đề ở chính quyền địa phương. Như  tôi đã nói tức là ở trên địa bàn phường họ không muốn mình ở trên đó vì họ sợ mình mang lại rắc rối cho chính họ. Tôi lấy ví dụ  nếu mà có cuộc biểu tình nào đó chuẩn bị xẩy ra thì tất nhiên ở trên bộ, công an thành phố họ sẽ tìm người đó hiện đang ở đâu và họ sẽ nhờ công an địa phương đó giám sát mình vào những ngày sắp tới những sự kiện biểu tình đó. Trong quá trình đó thì đòi hỏi công an phường phải huy động một lực lượng lớn để canh giữ mình hằng ngày, thậm chí cả đêm mà họ phải tiến hành người canh giữ.  Chính vì thế đối với những nhà hoạt động cho dân chủ và nhân quyền khi mà xuất hiện trên một địa bàn nào đó thì chính quyền địa phương không muốn vấn đề đó bởi vì họ muốn cho họ đỡ nhẹ đi phần nào tốt phần nấy. Chính vì thế nhận định của tôi trong vấn đề này là chủ yếu từ phía công an phường.
    Chân Như: Và theo Văn Hóa phỏng đoán nguyên nhân gì khiến họ tạo sức ép buộc chủ nhà đuổi người cho thuê?
    Văn Hóa: Theo suy nghĩ cá nhân của Hóa thì việc đầu tiên họ sẽ gây áp lực lên chủ làm của mình ví dụ nếu không nghe theo lời họ thì họ sẽ ép chủ không thể sản xuất được hàng hóa là thứ nhất, thứ hai là làm khó trong khâu kinh doanh, thứ ba là đánh thuế, sách nhiễu làm phiền đủ thứ; Đặc biệt là với các tư nhân ở Sài Gòn khu vực quận 12 đa số sản xuất quần áo. Tư nhân thì người ta đóng thuế rất ít nhưng đến khi không nghe theo lời phía trên kia xuống thì người ta sẽ đánh vào những cái giấy thủ tục hành chính rườm rà nói chung là gây khó dễ cho bên chủ việc làm trong khâu sản xuất và kinh doanh.
    Chân Như: Khi nãy Hoàng Thành cũng chưa chia sẻ về việc phỏng đoán vì sao chính quyền địa phương lại tạo sức ép buộc chủ nhà phải đuổi người và điển hình là chính em.
    Hoàng Thành: Cái thứ nhất là họ chưa hiểu những công việc của em đang làm, cụ thể là em đã tham gia vào những hoạt động xã hội. Đối với trong ngành của họ khi nghe đến những người hoạt động xã hội là họ ái ngại lắm. Em nhìn thấy biểu hiện của họ khi họ đối mặt trực tiếp với em, đặc biệt là anh Khánh, anh là công an khu vực ở đây. Điều thứ hai em phỏng đoán rằng, ở phường nào cũng có việc thi đua, rồi chạy thành tích thì đương nhiên khi mà họ chạy thành tích thì họ không muốn trong khu vực của họ có một vấn đề gì cả. Đặc biệt là những người ái ngại như em thì họ luôn muốn đẩy mình đi sang các khu vực khác để không ảnh hưởng đến công việc của họ. Công việc của họ thường chỉ đi khảo sát khu vực của mình và không muốn những chuyện liên quan đến an ninh mà việc em đã làm thì an ninh đã xuống tận phường sở tại nơi em đang ở và gây một số khó khăn cho những người làm việc ở phường như công an trưởng phường, công an phó phường, rồi trực tiếp tới công an khu vực. Đương nhiên trong việc này thì em phỏng đoán rằng là anh công an khu vực đó đã lường được những việc mà sắp tới nếu như em còn ở đây thì sẽ còn gây khó khăn cho anh ấy và anh ấy đã lạm dụng quyền để gây áp lực lên cho chủ nhà và đuổi em ra. Đó là phỏng đoán của em.
    Xin cám ơn ba bạn Văn Hóa, Vương Các và Hoàng Thành đã dành thời gian đến với diễn đàn, rất tiếc thời gian có hạn nên chúng ta sẽ hẹn lại nhau vào kỳ sau để cùng tiếp tục bàn về vấn đề này.

    Thursday, 15 October 2015

    Chiến thuật trấn áp sự phản kháng trong nước

    Chiến thuật trấn áp sự phản kháng trong nước


     
    Cảnh sát canh gác trước Tòa án Nhân dân TP HCM.
    Cảnh sát canh gác trước Tòa án Nhân dân TP HCM.
    Việc đưa các nhà bất đồng chính kiến từ nhà tù đi thẳng sang Mỹ có ba lợi ích cho họ: Một là đáp ứng được các yêu sách từ phương Tây, chủ yếu là từ Mỹ; hai là chứng tỏ họ có tinh thần nhân đạo, và ba là để vô hiệu hoá những nhà bất đồng chính kiến ấy. Hai lợi ích đầu tương đối dễ thấy. Tôi chỉ xin phân tích lợi ích thứ ba.
    Trong bài “Vietnam’s rising repression”, đăng trên tờNew Mandala mới đây, giáo sư Zachary Abuza, một nhà Đông Nam Á học, cho rằng những sự đàn áp của chính quyền Việt Nam đối với những người bất đồng chính kiến càng lúc càng gia tăng và càng lúc càng tinh vi. Ông tóm tắt những sự đàn áp ấy vào năm chiến thuật chính:
    Thứ nhất, trấn áp những luật sư thường đứng ra bảo vệ và bào chữa cho những người đối kháng bị chính quyền bắt giữ và đem ra xét xử. Tiêu biểu nhất cho những luật sư này là Lê Công Định, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Đài và Võ An Đôn.
    Thứ hai là sử dụng những tội danh khác, phổ biến nhất là tội danh trốn thuế, để đánh lạc hướng dư luận là ở Việt Nam không hề có tù nhân lương tâm.
    Thứ ba là sử dụng công an chìm để hành hung những nhà hoạt động dân chủ và những người hay lên tiếng phê phán chế độ, kể cả các nhà báo đang tiến hành các cuộc điều tra việc công an đàn áp dân chúng. Theo tổ chức Theo dõi Nhân quyền, riêng trong năm 2014, đã có tới 14 nhà báo bị hành hung.
    Thứ tư là gia tăng kiểm duyệt trên mạng lưới internet. Việt Nam được xem là quốc gia có hệ thống kiểm duyệt truyền thông khắt khe nhất thế giới.
    Cuối cùng, thứ năm là tập trung bóp chết những trang blog có ảnh hưởng sâu rộng trong quần chúng.
    Theo tôi, trong năm chiến thuật được Zachary Abuza nêu lên ở trên, hai chiến thuật sau cùng có thể được gộp làm một: Trấn áp những tiếng nói đối kháng trên mạng lưới internet. Có ba hình thức trấn áp chính: Một là dựng tường lửa, đặc biệt với các trang web đặt trụ sở ở hải ngoại; hai là dùng tin tặc để tấn công các trang web thù nghịch; và ba là bắt bớ những blogger có nhiều ảnh hưởng như trường hợp của Trương Duy Nhất (2 năm tù), Phạm Viết Đào (15 tháng tù), Anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh (bị bắt ngày 5 tháng 5 năm 2014, chưa xét xử) và Nguyễn Quang Lập (bị bắt và tạm giam 2 tháng, đã thả).
    Ngoài các chiến thuật mà Zachary Abuza nêu trên, tôi nghĩ còn một chiến thuật khác chính quyền Việt Nam gần đây sử dụng nhiều để đàn áp những người bất đồng chính kiến: Trục xuất họ ra khỏi đất nước, chủ yếu là đẩy họ sang Mỹ. Cho đến nay, họ đã trục xuất bốn người: nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ (ngày 23 tháng 2 năm 2011), luật sư Cù Huy Hà Vũ (ngày 7 tháng 4 năm 2014), blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải (ngày 21 tháng 10 năm 2014) và gần đây nhất, blogger Tạ Phong Tần (ngày 19 tháng 9 năm 2015).
    Việc đưa các nhà bất đồng chính kiến từ nhà tù đi thẳng sang Mỹ có ba lợi ích cho họ: Một là đáp ứng được các yêu sách từ phương Tây, chủ yếu là từ Mỹ; hai là chứng tỏ họ có tinh thần nhân đạo, và ba là để vô hiệu hoá những nhà bất đồng chính kiến ấy. Hai lợi ích đầu tương đối dễ thấy. Tôi chỉ xin phân tích lợi ích thứ ba.
    Trên nguyên tắc, sống ở nước ngoài, đặc biệt tại Mỹ, các nhà bất đồng chính kiến ấy sẽ được tự do hơn. Họ muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không ai cấm cản được họ cả. Hơn nữa, họ cũng được sự ủng hộ của nhiều người trong cộng đồng, nhờ thế, họ dễ tập hợp thành một lực lượng với những tầm vóc nhất định. Nhưng tự do cũng là một con dao hai lưỡi. Lưỡi kia của tự do là: người ta mất tư cách nạn nhân, những người bị đày ải trong lao tù của bạo chính. Mất tư cách nạn nhân, người ta cũng mất cả tư cách là anh hùng bởi anh hùng chỉ được thể hiện trong điều kiện đối diện với thử thách và đặc biệt, với sự áp bức. Sống ở hải ngoại, tự do phơi phới, không ai có thể anh hùng hơn ai được. Khái niệm anh hùng của những người bất đồng chính kiến trở thành một thuộc tính của quá khứ, một thứ vang bóng một thời. Hơn nữa, sống ở nước ngoài, người ta cũng mất cả tư cách chứng nhân; tiếng nói của họ, do đó, cũng mất sức nặng của người trong cuộc.
    Nói cách khác, mất cả ba tư cách nạn nhân, anh hùng và chứng nhân, người ta mất tất cả. Họ trở thành bình thường như bao nhiêu người bình thường khác. Họ lại thua những người bình thường khác ở chỗ: Họ ra ngoại quốc muộn hơn, gặp nhiều khó khăn trong tiến trình hội nhập vào cuộc sống mới hơn, bởi vậy, với một mức độ nào đó, họ cũng mất thế giá hơn. Đó là chưa kể trong môi trường tự do ở hải ngoại, người ta rất dễ bộc lộ những sự nghi ngờ hay đố kỵ nhắm vào những người mới từ Việt Nam sang: Họ là “tay sai” hay “sứ giả” của Việt Cộng sang phá hoại cộng đồng. Trường hợp của Nguyễn Chí Thiện trước đây là một ví dụ. Lúc còn trong nước, ông là một nhà thơ anh hùng; sang Mỹ, ông chỉ còn là một nhà thơ. Không những vậy, ông còn đối diện với những tin đồn thất thiệt, trong đó, có tin đồn ông chỉ là một Nguyễn Chí Thiện… giả.
    Trong bài “Chuyện Cù Huy Hà Vũ sang Mỹ” đã đăng trên blog này năm ngoái, tôi có nêu lên kinh nghiệm của nhà văn Dương Thu Hương và nhà văn Alexander Solzhenitsyn. Lúc còn ở trong nước, các tác phẩm văn học cũng như các bài viết về chính trị của Dương Thu Hương được đón nhận nhiệt liệt. Từ năm 2006, bà sang sống hẳn ở Pháp. Sống ở đâu thì Dương Thu Hương cũng vẫn là Dương Thu Dương thôi. Vẫn thông minh, sắc sảo, thẳng thắn và tài hoa. Không có gì thay đổi. Nhưng rõ ràng là sự tiếp nhận của những người chung quanh, từ cộng đồng người Việt đến cộng đồng quốc tế, đã thay đổi: Bà chỉ còn là một nhà văn chứ không phải nhà văn đối kháng nữa. Với bà, người ta hờ hững dần. Và bà cũng im lặng dần.
    Mà không phải chỉ có Dương Thu Hương. Lớn hơn Dương Thu Hương rất nhiều, nhà văn Alexander Solzhenitsyn, giải Nobel văn chương năm 1970, bị trục xuất khỏi Nga vào năm 1974; và sau một thời gian ngắn sống ở Tây Đức và Thụy Sĩ, ông được mời sang Mỹ. Ông định cư ở Mỹ cho đến năm 1994, khi chế độ cộng sản đã sụp đổ tại Nga, ông mới về nước. Trong gần 20 năm ở Mỹ, Solzhenitsyn chỉ sống một cách lặng lẽ ở một địa phương khuất lánh heo hút. Trừ sự ồn ã ở vài năm đầu, sau đó, dường như người ta quên mất ông, hơn nữa, có khi còn bực bội vì ông. Một số quan điểm của ông, lúc còn nằm trong nhà tù Xô Viết, được xem là dũng cảm; lúc đã sống ở Mỹ, ngược lại, lại bị xem là cực đoan.
    Cả Solzhenitsyn lẫn Dương Thu Hương đều không phải là những người làm chính trị. Họ chỉ là những nhà văn, khi còn trong nước, được xem là đối kháng. Nhưng ngay cả khi là một nhà văn, người ta còn không được nghe, huống gì chỉ là một người hoạt động chính trị? Cơ hội để được nghe chắc chắn sẽ hiếm hoi hơn nhiều.
    Bởi vậy, việc trục xuất những người bất đồng chính kiến ra khỏi nước được xem là một cách vô hiệu hoá họ. Chiến thuật này đã từng được Liên Xô sử dụng thường xuyên trong suốt thời chiến tranh lạnh.
    Bây giờ đến lượt Việt Nam.

    “Công an chịu trách nhiệm vì 3 năm có 260 người chết khi tạm giam, tạm giữ”

    “Công an chịu trách nhiệm vì 3 năm có 260 người chết khi tạm giam, tạm giữ”


     
    Chủ tịch Quốc hội nhấn mạnh: "Quốc hội yêu cầu không để xảy ra oan sai". ảnh: Ngọc Quang.
    Chủ tịch Quốc hội nhấn mạnh: “Quốc hội yêu cầu không để xảy ra oan sai”. ảnh: Ngọc Quang.
    Oan sai ở đâu? Bắt đầu từ đánh giá nghi người ta có tội, điều tra người ta, đến lúc tạm giam, tạm giữ, truy tố, buộc tội và xét xử người ta mà lại không làm nghiêm túc chứng minh theo trình tự của pháp luật, không thực hiện đúng theo quy định của pháp luật thì mới oan sai. Thực hiện đúng theo quy định của pháp luật thì không oan sai”, Chủ tịch Quốc hội đánh giá.

    (GDVN) – Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng cho biết rất xúc động khi đọc báo cáo thấy con số hơn 260 người chết trong lúc bị tạm giam, tạm giữ.
    Sáng nay (10/4), Ủy ban Thường vụ Quốc hội đã thảo luận về kết quả giám sát về “Tình hình oan, sai trong việc áp dụng pháp luật về hình sự, tố tụng hình sự và việc bồi thường thiệt hại cho người bị oan trong hoạt động tố tụng hình sự theo quy định của pháp luật”.
    Qua giám sát cho thấy một số vụ án đặc biệt nghiêm trọng mà dư luận quan tâm thì có những vụ án đã xảy ra từ những năm trước, đến nay, có vụ đã được giám đốc thẩm, quá trình điều tra, truy tố, xét xử lại cơ bản đã khắc phục được những thiếu sót, vi phạm về thủ tục tố tụng.
    Ví như vụ Lê Bá Mai (Bình Phước); bản án phúc thẩm sau cùng năm 2013 có hiệu lực pháp kết án Lê Bá Mai tù chung thân về tội “Hiếp dâm trẻ em” và “Giết người” là có căn cứ, không sai.
    Đối với vụ Hồ Duy Hải (Long An) bị kết án tử hình về tội “Giết người” và “Cướp tài sản” có những vi phạm về thủ tục, hiện nay các cơ quan có thẩm quyền đang tiến hành xem xét.
    Đối với các vụ được nhiều cử tri quan tâm như vụ: Huỳnh Văn Nén (Bình Thuận) bị kết án chung thân về tội “Giết người” và “Cướp tài sản”;
    Vụ Đỗ Minh Đức (Hải Phòng) bị kết án chung thân về tội “Giết người”; vụ Hàn Đức Long (Bắc Giang) bị kết án tử hình về tội “Hiếp dâm trẻ em” và “Giết người” và vụ Đỗ thị Hằng (Bắc Giang) bị kết án về tội“Mua bán phụ nữ” chưa có căn cứ xác định bị oan, nhưng đã xác định có những vi phạm nghiêm trọng trong điều tra, truy tố, xét xử.
    Trước tình hình trên, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã nhận định, oan sai hiện nay vẫn còn, và phải làm rõ còn ở mức nào?
    “Đã oan, đã sai là nghiêm trọng. Nếu lấy công lý, nếu lấy quyền con người, nếu lấy trách nhiệm của nhà nước đối với dân, nhà nước phục vụ nhân dân thì đã oan, đã sai là nghiêm trọng. Còn oan, còn sai, còn nghiêm trọng. Dù 1 trường hợp, 5 trường hợp cũng như vậy.
    Oan sai ở đâu? Bắt đầu từ đánh giá nghi người ta có tội, điều tra người ta, đến lúc tạm giam, tạm giữ, truy tố, buộc tội và xét xử người ta mà lại không làm nghiêm túc chứng minh theo trình tự của pháp luật, không thực hiện đúng theo quy định của pháp luật thì mới oan sai. Thực hiện đúng theo quy định của pháp luật thì không oan sai”, Chủ tịch Quốc hội đánh giá.
    Báo cáo giám sát đã chỉ ra, cũng như những năm trước đây, loại án thường dẫn đến oan chủ yếu là án giết người, cướp tài sản hoặc hiếp dâm, giết người không quả tang mà quá trình điều tra gặp nhiều khó khăn và loại án về kinh tế do chủ quan của một số cơ quan tố tụng nhận thức không đúng, chưa phân biệt được vi phạm pháp luật và hành vi phạm tội đã hình sự hóa các quan hệ dân sự, kinh tế thành các tội lừa đảo, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.
    Trước thực trạng này, Chủ tịch Quốc hội yêu cầu chỉ rõ từng khâu xảy ra oan sai: “Trong khâu điều tra có chuyện gì oan sai? Trong khâu truy tố có chuyện gì oan sai? Trong khâu xét xử có chuyện gì oan sai?
    Oan sai ở đâu thì cơ quan đấy, tổ chức đấy phải chịu trách nhiệm; người chỉ huy ở tổ chức ấy phải chịu trách nhiệm; cán bộ ở tổ chức ấy phải chịu trách nhiệm.
    Sai ở điều tra là Công an chịu, sai ở truy tố thì Viện Kiểm sát chịu, sai ở xét xử thì Tòa án chịu. Ai chịu? Cái bộ phận phụ trách việc ấy, người đảm nhận việc ấy và thủ trưởng phụ trách việc ấy phải chịu trách nhiệm, phải bị xem xét.
    Chúng ta phải nói rõ trách nhiệm ở từng khâu chứ không thể nói chung chung được, càng không thể nói công tác lãnh đạo của Đảng, Nhà nước, hay là của hệ thống các cơ quan tư pháp”.
    Chủ tịch Quốc hội dẫn lại câu nói “Một ngày tại tù thiên thu tại ngoại” và bày tỏ: “Trong báo cáo có một con số tôi đọc thấy rất xúc động, trong 3 năm vừa qua có hơn 260 người chết trong quá trình tạm giam, tạm giữ.
    Cái đó là Công an hoàn toàn chịu trách nhiệm. Dù là tự tử, dù là bức cung nhục hình đánh chết thì đều phải chịu trách nhiệm theo quy định của pháp luật.Tôi nói với các đồng chí là không có cái chuyện tội nặng hay tội nhẹ, sai ít hay sai nhiều, mà không được để xảy ra oan sai. Cứ xảy ra oan sai ở đâu thì chỗ đó phải chịu trách nhiệm.
    Mục tiêu của Quốc hội là không được để xảy ra oan sai, đi liền với đó là không bỏ lọt tội phạm, đi liền với đó là đã oan sai thì phải đền bù thỏa đáng theo quy định của pháp luật”.
    Dù đã được minh oan, nhưng ông Nguyễn Thanh Chấn chưa biết bao giờ mới nhận được tiền đền bù cho 10 năm tù oan. ảnh: DSPL.
    Dù đã được minh oan, nhưng ông Nguyễn Thanh Chấn chưa biết bao giờ mới nhận được tiền đền bù cho 10 năm tù oan. ảnh: DSPL.
    Oan sai nhưng bồi thường phải… từ từ
    Báo cáo giám sát cũng chỉ ra rằng, các trường hợp bị oan đã được phát hiện và có đơn yêu cầu bồi thường đều được các cơ quan có trách nhiệm xem xét, giải quyết.
    Tuy nhiên, có một số trường hợp người bị oan chưa được tạo điều kiện về thủ tục, xác nhận giấy tờ làm căn cứ yêu cầu bồi thường; có vụ đã kéo dài nhiều năm nhưng chưa được giải quyết như vụ ông Lương Ngọc Phi (Thái Bình) đã hơn 9 năm có kết luận bị oan đến nay vẫn chưa giải quyết xong việc bồi thường.
    Đồng thời, qua giám sát và xử lý các khiếu nại, tố cáo cho thấy, số đơn đề nghị bồi thường còn khá lớn, có trường hợp gay gắt, kéo dài nhưng chưa được Viện kiểm sát, Tòa án kịp thời xem xét, trả lời.
    Đáng lưu ý, còn có những trường hợp đình chỉ miễn trách nhiệm hình sự bị can không đúng quy định tại khoản 1 Điều 25 Bộ luật hình sự; khoản 2 Điều 107 Bộ luật Tố tụng hình sự để tránh bồi thường.Việc bồi thường còn chưa thống nhất, có nơi đình chỉ điều tra do hết thời hạn điều tra không chứng minh được bị can thực hiện tội phạm (khoản 2 Điều 164 Bộ Luật tố tụng hình sự) thì bị can được bồi thường, có nơi bị can không bồi thường.
    Tình trạng chậm bồi thường cho người bị oan và số trường hợp phải bồi thường chủ yếu do việc lập hồ sơ bồi thường, thủ cấp kinh phí cấp bồi thường còn phức tạp;
    Một số hướng dẫn của Thông tư liên tịch số: 05 ngày 2/11/2012 của liên ngành có dấu hiệu thu hẹp phạm vi người được bồi thường thiệt hại so với quy định của Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước.
    Luật trách nhiệm bồi thường của Nhà nước còn có một số quy định chưa thật hợp lý như giao cho cơ quan có thẩm quyền tố tụng đã làm oan bồi thường cho người bị oan;
    Buộc người bị oan phải có đơn yêu cầu mới giải quyết bồi thường; các giấy tờ làm căn cứ xác định bồi thường; thủ tục và việc cấp kinh phí bồi thường… còn rườm rà, phức tạp làm kéo dài việc giải quyết bồi thường, ảnh hưởng đến quyền lợi cho người bị oan.
    Giải trình làm rõ về việc đền bù tại một số vụ án điển hình dư luận đang hết sức chú ý, Chánh án TAND Tối cao – ông Trương Hòa Bình cho biết: “Vụ của ông Chấn thì hiện đang thụ lý đơn, mà theo quy định của pháp luật thì phải chứng minh cái này, cái kia thì tòa mới giải quyết được.
    Nếu chưa chứng minh được thì tòa cũng chưa thể ra quyết định bồi thường được.
    Quy định có rườm rà rắc rối thì phải sửa, còn tòa phải tiến hành theo đúng pháp luật, chứ không thể giải quyết nhanh ngay được.
    Đối với vụ ông Lương Ngọc Phi, tòa đã giải quyết bồi thường trên 600 triệu rồi. Bây giờ yêu cầu bồi thường thiệt hại tài sản lên tới 22 tỷ, sơ thẩm đã xử chấp nhận và không có kháng cáo, kháng nghị.
    Nhưng giám đốc thẩm thấy căn cứ bồi thường 22 tỷ là không đảm bảo cho nên đã hủy án để giải quyết lại theo quy định của tố tụng thì cũng không thể giải quyết ngay được, mà phải theo đúng quy định của pháp luật”.

    Tuesday, 6 October 2015

    Tuần tin Người Bảo vệ Nhân quyền Việt Nam- Từ ngày 28/9 đến ngày 04/10: Các tổ chức dân sự lên tiếng phản đối việc Công an Hà Nội đàn áp kênh truyền hinh độc lập Lương tâm TV

    Ngày 01 tháng 10, mười tám tổ chức dân sự và bốn cá nhân đã lên tiếng ủng hộ bản tuyên bố của Hội cựu tù nhân lương tâm và Hội anh em dân chủ phản đối công an Hà Nội truy bức năm thành viên của kênh truyền hình độc lập Lương tâm TV, sau khi kênh này phát được ba chương trình bắt đầu từ ngày 19/8 để phản ánh tình trạng vi phạm nhân quyền ở Việt Nam.
    Ngày 02/10, các nhà ngoại giao thuộc đại sứ quán Mỹ, Australia, Canada, Thụy Điển, Nauy và Pháp đã gặp gỡ năm thành viên của kênh truyền hình độc lập Lương tâm TV để nghe họ trình bày việc họ bị an ninh thành phố Hà Nội bắt giữ và thẩm vấn trong ngày 23/9 về việc sản xuất và phát hành 03 chương trình về nhân quyền trên mạng Internet. Các nhà ngoại giao bày tỏ sự ủng hộ với các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người dân Việt Nam và cho biết sẽ theo dõi vụ việc một cách sát sao.
    Cùng ngày, viên chức ngoại giao của Đại sứ quán Mỹ, Australia, Canada, Na Uy và New Zealand đã gặp gỡ một số nhà bất đồng chính kiến để nghe họ phản ánh tình trạng vi phạm nhân quyền ở Việt Nam. Ông David V.Muehlke từ Đại sứ quán Hoa Kỳ nói sẽ đưa các ý kiến của họ vào bản báo cáo mà ông sẽ trình bày trước Quốc hội Mỹ.
    Vi phạm tự do tôn giáo ở Việt Nam được nêu lên tại Hội nghị khu vực Đông Nam Á về tự do tôn giáo-tín ngưỡng ở Bangkok diễn ra trong ba ngày từ 29/9.
    Công an tỉnh Thái Bình đã bắt giữ cựu tù chính trị Trần Anh Kim và sẽ giam giữ ông trong bốn tháng để điều tra về cáo buộc theo Điều 79 của Bộ luật hình sự, cùng tội danh mà ông đã bị kết án 5 năm và sáu tháng tù giam hơn sáu năm trước đây.
    và nhiều tin quan trọng khác.
    ——————– 28-09-2015———————
    Chính quyền Đắc Lắc đấu tố Huỳnh Thục Vy
    Gần đây, chính quyền Đắc Lắc lại sách nhiễu vợ chồng Huỳnh Thục Vy. Ngày 28/9, công an địa phương đã mời cô và chồng Lê Khánh Duy lên trụ sở công an thị xã Buôn Hồ làm việc vào sáng ngày hôm sau.
    Vy cho biết vợ chồng cô rất bận và không có điều gì cần trao đổi với cơ quan an ninh địa phương nên từ chối mọi lời mời.
    Hai tuần trước đó, vợ chồng cô cũng bị mời đến nhà văn hóa của phường Thống Nhất nơi họ cư trú để tham dự “Lễ phát động quần chúng 2015” nhưng thực chất là để đấu tố cô và nhằm ngăn cản mọi người tiếp xúc với cặp vợ chồng này, như họ đã làm ở Quảng Nam với mục đích cô lập Vy-Duy với bạn bè và hàng xóm.
    Theo một người dân đến dự buổi đấu tố hôm 15 tháng 9  (khoảng 100 người tham dự) cho hay, mỗi người tham dự được phát cho 40 ngàn đồng tiền ăn trưa và họp đấu tố Thục Vy nguyên cả ngày hôm đó..
    ———————————-
    Dân oan 15 tuổi “đả đảo Cộng sản” phải đối mặt với bản án 15 năm tù
    Sau hơn 1 tháng bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam bắt giữ, Nguyễn Mai Trung Tuấn (15 tuổi, quê Long An), con của dân oan trong vụ biểu tình chống cưỡng chế đất tại Thạnh Hóa – Long An, hôm nay bị khép vào tội “cố ý gây thương tích” với mức hình phạt được đề nghị lên đến 15 năm tù.
    Vào ngày 21/9/2015, bản kết luận được cơ quan điều tra công an huyện Thanh Hóa – Long An được gởi đến cho VKSND huyện Thạnh Hóa khép em Mai Trung Tuấn vào khoản 3 điều 104 BLHS về tội “cố ý gây thương tích”.  Với tội danh này, em phải đối mặt với mức án tù lên đến 15 năm.
    Trước khi chưa bị bắt, ngày 15/6/2015 Nguyễn Mai Trung Tuấn đã bị công an huyện Thạnh Hóa truy nã về tội “cố ý gây thương tích”. Đến ngày 6/8/2015, Tuấn bị bắt lúc đang ở Bình Thuận, và bị tạm giam đến ngày hôm nay.
    Được biết, sự việc bắt đầu vào ngày 14/4/2015, khi nhà cầm quyền huyện Thạnh Hóa huy động một lực lượng đông đảo bao gồm: công an, cảnh sát cơ động, dân quân tự vệ cùng rất nhiều an ninh thường phục đến cưỡng chế thu hồi đất của gia đình ông Nguyễn Trung Can, Nguyễn Trung Tài và Nguyễn Thị Nhanh cùng trú tại khu phố 3 – thị trấn Thạnh Hóa – Long An.
    Chính quyền huyện Thạnh Hoá đền bù cho dân chỉ có 300.000(vnd)/m2 nhưng bán cho người khác là 3 triệu đồng/m2. Số lãi thu được nhằm vụ lợi mục đích cá nhân.
    Vì không đồng tình với mức đền bù rẻ mạt do chính quyền đưa ra, gia đình các hộ gia đình của ông Nguyễn Trung Can và bà Mai Thị Kim Hương đã nhiều lần gửi đơn kiến nghị, khiếu kiện về việc làm trái pháp luật của phía chính quyền nhưng không có lần nào được giải quyết.
    Sau khi các xô xát xảy ra trong lúc cưỡng chế đất, 2 người trong gia đình là ông Can và bà Hương bị bắt giam và khởi tố, riêng Mai Trung Tuấn (con trai của ông Can) bị truy nã về tội “cố ý gây thương tích”.
    Hôm xảy ra vụ cưỡng chế đất, Nguyễn Mai Trung Tuấn đã cầm loa kêu gọi nhà cầm quyền huyện Thạnh Hoá dừng ngay việc cưỡng chế và hô lớn các khẩu hiệu: “Tiêu diệt đảng CSVN, đả đảo đảng cộng sản bán nước, đả đảo Nguyễn Tấn Dũng bán nước,…”. Trung Tuấn còn bị cáo buộc đã dùng ca axid (dùng để châm bình ắc-quy) tạt vào lực lượng cưỡng chế khiến 1 viên công an bị thương.
    Từ một đứa trẻ lẽ ra đang được vô tư đi học, chơi đùa cùng bạn bè, được bố mẹ yêu thương, em Trung Tuấn không những phải đối mặt với việc bị chính quyền cướp bóc, bố mẹ chịu cảnh lao tù vì muốn bảo vệ quyền lợi gia đình, em còn phải sắp sửa phải ngồi 15 năm tù chỉ vì muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ gia đình, và bày tỏ phẫn nộ của mình trước sự tàn ác của những người cầm quyền.
    ————————————–
    Tội phạm Ba Sàm, pháp luật ba xạo
    Ngày 6 tháng 2 năm 2015 Viện Kiểm Sát tối cao của nước CHXHCN Việt Nam đã ra bản cáo trạng số 05 đề nghị truy tố nhà báo tự do Nguyễn Hữu Vinh ( tức Ba Sàm ) cùng với người đồng phạm nữ là Nguyễn Thị Minh Thuý.
    Bản cáo trạng kết luận căn cứ kết luận điều tra của cơ quan an ninh để truy tố hai người này vào điều 258 của bộ luật hình sự Việt Nam hiện nay.
    Nhưng cho đến những ngay cuối cùng của tháng 9 năm 2105, tức 8 tháng sau khi có bản cáo trạng này, phiên toà xét xử hai người trên vẫn chưa được tiến hành.
    Nguyên nhân là do toà án trả hồ sơ đòi viện kiểm sát làm lại hồ sơ vụ án. Cũng như trước đó viện kiểm sát đã trả lại hồ sơ cho cơ quan an ninh điều tra. Việc trả đi, trả lại hồ sơ vụ án để bổ sung cứ diễn ra hết từ cấp này đến cấp khác, hết lần này đến lần khác. Kết quả là hai bị cáo này bị tạm giam đã 17 tháng mà chưa được xét xử.
    Theo như cáo trạng thì anh Vinh và chị Thuý bị quy kết vào khoản 2 Điều 258, có khung hình phạt từ 2 đến 7 năm. Đây là dạng tội phạm nghiêm trọng theo luật gọi. Điều 120 của luật Tố tụng Hình sự quy định về thời hạn tạm giam tối đa cho tội nghiêm trọng là.
    –  Đối với tội phạm nghiêm trọng có thể được gia hạn tạm giam hai lần, lần thứ nhất không quá hai tháng và lần thứ hai không quá một tháng;
    Nếu như vậy thì tổng thời hạn tạm giam của vụ án này sẽ là 3 tháng đầu tiên, 2 tháng gia hạn lần thứ nhất, một tháng gia hạn lần thứ hai. Tổng thời hạn tạm giam sẽ là 6 tháng.
    Nhưng đến nay hai người này đã bị tạm giam 17 tháng mà vẫn chưa xét xử,  gần gấp 3 lần thời gian mà Điều 120 quy định.
    Tất cả là vì sự nhùng nhằng trả đi, trả lại hồ sơ giữa các cơ quan tố tụng là toà án, viện kiểm sát, an ninh điều tra.
    Thời gian của điều tra, truy tố, xét xử đều đã hết, nhưng anh Vinh và chị Thuý vẫn bị tam giam và chưa có thông tin gì về số phận của họ.
    Ai cũng biết chế độ cộng sản không cần đến luật,  chế độ có thể giam giữ con người trong nhà tù hàng chục năm với cái tên gọi là ” tập trung cải tạo”. Nhà cầm quyền có thể bịa ra chứng cứ, nhân chứng để mở phiên toà bất cứ lúc nào và khép bất cứ tội gì, tuyên mức án mà những người làm an ninh bảo vệ chế độ này muốn.
    Tuy nhiên thì trong vụ án anh Vinh và chị Thuý, cơ quan an ninh lại muốn thể hiện mình làm đúng pháp luật nên đã ra lệnh bắt khẩn cấn, khởi tố, khám xét nhà một cách công khai, rùm beng để lấy tiếng trong dư luận. Và khi đã khởi đầu một cách hoành tráng như thế để lấy oai phong,  thì không thể   kết thúc một cách nhơ nhớp như chuyển sang tập trung cải tạo hoặc đưa ra xét xử một cách tù mù.
    Vì cơ quan an ninh đã khởi đầu quá hoàng tráng vụ án này, nên đã để lại gánh nặng cho toà án phải xử một cách hoàng tráng tiếp theo. Bây giờ toà án xử thế nào cho vang dội dư luận khi mà cả hai bị cáo đều không hề nhận tội. Nếu kết tội hai bị cáo là người tán phát bài viết nói xấu chế độ, vậy thì  tác giả của những bài viết ấy đâu, những tác giả ấy có phải ra hầu toà không.? Kết luận những bài viết ấy xâm hại đến lợi ích của thủ tướng , tổng bí thư …vậy mức độ thiệt hại khi bị xâm phạm là thế nào. Những người bị xâm hại này có ra toà để bảo vệ quyền lợi của họ không, hoặc cử người đại diện, hoặc phải có ý kiến cá nhân của mình về quyền lợi bị xâm phạm.
    Cứ theo chứng cứ mà bản cáo trạng nêu, thì hai cha con nhà Nguyễn Tấn Dũng phải ra toà để làm rõ mình đã bị thiệt hại thế nào,  khi bị những bài viết có tên trong cáo trạng gây ra. Còn nếu hai cha con Nguyễn Tấn Dũng không có ý kiến cho rằng mình là người bị hại thì chứng cứ trong cáo trạng nêu là vô giá trị.
    Nếu xét xử mà Viện kiểm sát Nhân Dân, Toà án Nhân Dân vừa xử tội phạm vừa đứng ra đại diện bảo vệ quyền lợi thay cho người bị hại thì khác nào vừa đá bóng vừa thổi còi. Khác nào Viện kiểm sát Nhân Dân và toà án Nhân Dân là của cha con ông Nguyễn Tấn Dũng. Hoặc là thân nhân, đại diện cho cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng.
    Để phiên toà hoành tráng như kiểu mở đầu của cơ quan an ninh điều tra, phiên toà cần có sự tham gia của luật sư hay đại diện chủ thể bị xâm hại. Dù chủ thể ấy là nhà nước, chế độ hay thủ tướng, tổng bí thư…những thiệt hại phải cụ thể không thể mơ hồ. Ví dụ về uy tín thì trước đây có bao nhiêu người dân tin ông Dũng, sau khi bị cáo đưa bài viết thì có bao người không tin ông Dũng. Và cái không tin ấy ảnh hưởng đến ông Dũng ra sao.? Ông Dũng bị trầm cảm phải vào viện chữa trị tâm lý, ông Dũng sắp được làm tổng bí thư nhưng vì những bài viết kia mà bị đình lại….
    Thực tế là hiện nay vị thế ông Nguyễn Tấn Dũng nâng cao, trước kia ông bị tín nhiệm thấp, sau này tín nhiệm ông cao nhất trong bộ chính trị. Vậy ông Dũng không hề bị thiệt hại gì về uy tín do những bài viết mà các đối tượng đăng tải cả. Ông Dũng và con trai ông là Nguyễn Thanh Nghị trong suốt quá trình điều tra không hề có bút lục nào khẳng định mình là người bị hại trong vụ án này.
    Như thế có thể thấy rõ, chứng cứ mà bản cáo trạng đưa ra là bịa đặt, nói cách khác là ba xạo. Cần phải loại bỏ kết luận hành vi của các bị cáo trong cáo trạng là bôi nhọ cá nhân, xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp cá nhân. Vì đơn giản,  là chẳng có cá nhân nào đứng ra nhận mình bị xâm phạm hay bôi nhọ trong vụ án này.
    Có chăng chính những kẻ điều tra vụ án này đã cố tình lôi nhưng bài viết liên quan đến cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng vào bản kết luận điều tra, với mục đích nhằm triệt hạ uy tín cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng. Muốn đẩy viện kiểm sát nhân dân, toà án nhân dân phải đứng ra bảo vệ quyền lợi cá nhân cha con nhà ông này, nhằm nhục mạ hệ thống tư pháp ưu việt của chế độ CNXH.
    Hoặc chính cha con nhà ông Nguyễn Tấn Dũng đã dàn cảnh tạo vụ án này để trả thù cá nhân vì bị các bài viết xúc phạm. Nhưng che dấu không dám đứng ra nhận là bị hại, ép buộc các cơ quan tố tụng phải trừng trị đối tượng để đe doạ những ai khác dám chỉ trích cha con nhà ông ta.
    Dù sao thì thời hạn tạm giam, truy tố, xét xử đã hết. Phiên toà có xử theo kiểu viện kiểm sát, toà án bảo vệ quyền lợi cho người bị xâm hại là cha con ông Nguyễn Tấn Dũng hay là cha con ông Nguyễn Tấn Dũng ra toà, cử đại diện thay mình với tư cách người bj hại, hoặc cha con ông Dũng lờ đi không khẳng định mình là người bị hại. Thì cả ba yếu tố đó, yếu tố nào cũng biến phiên toà thành một trò cười thảm hại trong con mắt dư luận nhân dân trong nước và quốc tế.
    Cách nào đi nữa thì vụ án xử tội phạm mang tên Ba Sàm cũng cho thấy pháp luật của chế độ Việt Nam ngày nay là ba xạo.
    —————- 29/09/2015———
    Phó Tổng cục Chính trị: Công an để bảo vệ đảng, nhà nước, chính quyền
    Một giới chức cấp cao trong Bộ Công an Việt Nam tuyên bố tuyển nhân sự vào công an để bảo vệ đảng, nhà nước, chính quyền.
    Trong cuộc phỏng vấn được Vietnamnet đăng tải ngày 25/9, đáp lại câu hỏi về tình trạng các thí sinh đủ điểm trúng tuyển ngành công an nhưng không được nhận vì lý lịch chính trị của gia đình, Thiếu tướng Đỗ Ngọc Cẩn, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị, nói ‘Mỗi ngành nghề có đặc trưng, đặc thù. Tuyển vào công an để bảo vệ Đảng, Nhà nước, chính quyền.’
    Ông Cẩn nhấn mạnh ‘Tuyển lực lượng vào ngành công an phải có lý lịch trong sạch để làm những nhiệm vụ quan trọng.’ Cho nên, vẫn theo lời ông, ông bà nội ngoại, thậm chí cô, dì, chú, bác có vấn đề về tư tưởng chính trị, phản cánh mạng, hay xâm phạm an ninh quốc thì thí sinh không được xét vào ngành công an.
    Tuyên bố của Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị thuộc Bộ Công an gây tranh cãi vì không hề nhắc tới nhiệm vụ bảo vệ nhân dân của lực lượng mà nhà nước gọi là ‘công an nhân dân’ giữa lúc nạn lạm quyền, bạo lực trong ngành công an đang ngày càng phổ biến, gây bức xúc công luận.
    Phát biểu của giới chức này cũng bị cho là đi ngược lại với 5 lời thề danh dự của công an nhân dân trong đó lời thề thứ nhất quy định ‘Tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và nhân dân Việt Nam, với Đảng Cộng sản Việt Nam, với Nhà nước Cộng hoà XHCN Việt Nam…’
    Các vụ thiệt mạng dưới tay công an và các vụ hành hung, sách nhiễu tùy tiện ngày càng gia tăng khiến đội ngũ có nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho dân nay còn được biết đến với  biệt danh là lực lượng ‘côn an’ chỉ biết ‘còn đảng, còn mình.’
    Việt Nam là một trong những nước có nạn công an lạm quyền bị các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế báo động. Đây cũng là một trong những vết đen trong bức tranh nhân quyền bị nhiều chỉ trích của Việt Nam.
    ————————–
    Bộ tài chính: Vừa vi phạm nhân quyền vừa ‘’bảo kê’’ cho doanh nghiệp nhà nước thua lỗ
    Gần đây, Bộ tài chính có một đề nghị ‘’trên trời’’ về cấm xuất cảnh đối với công dân nợ thuế từ 50 triệu đồng. Đề nghị này không ăn nhập vào đâu nếu so sánh với các quy định hiện hành về xuất nhập cảnh, đồng thời vi phạm nghiêm trọng quyền con người về đi lại.
    Bộ này đang đề nghị Chính phủ và Quốc hội xoá nợ tiền chậm nộp và phạt chậm nộp thuế của nhiều doanh nghiệp nhà nước (DNNN), mà theo tính toán có thể lên tới 10.000 tỉ đồng.
    Bộ này cũng nêu ra một cơ sở cho đề nghị trên: Tổng số nợ thuế tính đến thời điểm tháng 7.2015 vượt mốc 74,000 tỉ đồng. Tình hình này đã trực tiếp cho thấy báo cáo “”GDP năm sau cao hơn năm trước’’ của Chính phủ VN là đáng ngờ đến thế nào: Rất nhiều doanh nghiệp làm ăn thua lỗ đến mức không thể trả nợ thuế.
    Tuy nhiên, đề nghị xóa nợ thuế lại chỉ áp dụng cho khối DNNN. Dư luận xã hội lập tức phản bác rằng cơ chế này đang tạo ra một sự phân biệt giữa các thành phần doanh nghiệp, những người đều đang phải chịu những tác động xấu; tạo ra bất bình đẳng xã hội khi “tặng quà” trong trường hợp nợ thuế là chây ỳ; và tạo ra tiền lệ xấu về một “cái phao” xóa nợ cho riêng một loại DN lãi thì chia nhau, lỗ thì bổ vào giá thành, nợ thì nhân dân chịu.
    Nhưng sự nguy hiểm không nằm ở con số 10,000 tỉ này. Với cái cớ là để giải quyết dứt điểm các khoản nợ tồn tại cũ, một quan chức Bộ Tài chính cho biết, tiến tới sẽ là sửa luật theo hướng đương nhiên xóa nợ trong một số trường hợp cho DNNN.
    Mới đây, Bộ tài chính cũng không chịu giảm giá sữa, cho dù mặt hàng này đang bị giới con buôn và các DNNN thao túng khiến người tiêu dùng khốn đốn.
    Dưới thời của Bộ trưởng tài chính Đinh Tiến Dũng, tình trạng thu thuế “sống chết mặc bay” đang cực kỳ phổ biến. Cho tới nay vẫn tồn tại hơn 400 loại phí và lệ phí đè đầu dân chúng, đặc biệt là ‘’thuế nông nghiệp’’ đánh vào tầng lớp nông dân – những người vốn đã bị đẩy đến đường cùng dân sinh.
    Nhìn lại cơ chế xóa nợ cho DNNN, không quá khó để nhận ra rằng một lần nữa “kinh tế quốc doanh là chủ đạo” vẫn được giữ vững. Bộ Tài Chính đang biểu hiện những dấu hiệu thô bạo trong sự nghiệp “bảo kê” cho một phần không nhỏ trong 108 tập đoàn và tổng công ty nhà nước, chỉ biết kêu gào bắt nhân dân đóng thuế trả nợ thay cho họ.
    ————————————
    Vì sao dự luật về hội bị Ủy ban Thường vụ Quốc hội trì hoãn vô thời hạn?
    Các công đoàn cơ sở tự lập của công nhân – nằm trong định chế công đoàn độc lập của TPP – làm sao có thể đăng ký hoạt động và được trao cho những điều kiện hoạt động, nếu chính quyền VN cố tình không ban hành Luật Lập hội?
    Khi chủ tịch Quốc hội quay ngoắt
    Bằng một hành động rất khó hiểu và gây nghi ngờ lớn, Ủy ban Thường vụ Quốc hội Việt Nam vừa quyết định “nên tạm lùi để chuẩn bị kỹ hơn” việc thông qua dự luật về hội – một dự án có độ lùi đến 23 năm, tính từ Hiến pháp 1992 hiến định quyền người dân “được tự do lập hội”.
    Quyết định trên được Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đưa ra vào ngày 25/9/2015. Lý do ông Hùng viện dẫn là “còn có nhiều ý kiến khác nhau” về một số nội dung trong dự luật, trong đó có vấn đề về quy định “Hội có tư cách pháp nhân”.
    Theo nhận định của đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc, thậm chí dự án luật này sẽ chỉ được “thảo luận” mà không được thông qua từ nay cho tới hết nhiệm kỳ của Quốc hội khóa 13 (2011-2016), tức là có thể phải sang nhiệm kỳ tới của Quốc hội khóa 14.
    Thế nhưng có một điều trái khoáy là chỉ một ngày trước đó – 24/9 – ông Hùng còn tỏ vẻ đầy cảm thông trước nghị trường: “Người nước ngoài sống lâu đời tại Việt Nam mà luật này không nói gì cho họ lập hội thì họ buồn lắm”. Một số trí thức thuộc trường phái “phản biện trung thành” thậm chí còn bày tỏ “rất vui mừng” vì cho đó là cử chỉ Bộ Chính trị sẽ mau chóng đồng thuận với Luật Lập hội.
    Thà chấp nhận tồi hơn!
    Một nhà vận động cho xã hội dân sự ở VN – Tiến sĩ Nguyễn Quang A – cho rằng dự thảo luật về hội lần này “còn tồi hơn nhiều” so với bản dự thảo được đưa ra góp ý lần này, và dự thảo luật có tính “quản lý, khống chế” các hội đoàn của nhân dân hơn là giúp thực thi quyền về lập hội của họ.
    Chẳng khác gì chục năm trước, quá nhiều rào cản được trùng điệp dựng lên trong bản dự thảo Luật về Hội, trong khi lại phân biệt đối xử giữa các hội đoàn nhà nước với xã hội dân sự.
    Ngay từ phần đầu, quy định tại Khoản 2 Điều 1 của Dự thảo này đã không đưa Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Công đoàn Việt Nam, Hội Nông dân Việt Nam, Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, Hội Cựu chiến binh Việt Nam vào phạm vi điều chỉnh, cho thấy chính quyền Việt Nam phân biệt đối xử sâu sắc với các hội đoàn xã hội dân sự; và nhằm đối phó với trí thức phản biện, dân oan, công nhân, thanh niên, phụ nữ, cựu chiến binh…
    Việc đặt ra giấy phép trong Dự thảo Luật cũng là một rào cản rất lớn. Khoản 3 Điều 2 cho phép Chính phủ Việt Nam quy định chi tiết về các hội đoàn không có tư cách pháp nhân. Quy định này sẽ tạo điều kiện cho các văn bản dưới luật bóp nghẹt quyền tự do lập hội ra đời.
    Trong khi đó, Điều 8 quy định về các hành vi bị nghiêm cấm, trong đó có việc “cản trở, ép buộc, can thiệp vào việc thành lập, tổ chức, hoạt động hội trái quy định của pháp luật” (Khoản 1) và “xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của Nhà nước, cộng đồng, tổ chức, cá nhân; gây phương hại đến lợi ích, chủ quyền, an ninh quốc gia, an toàn xã hội, khối đại đoàn kết dân tộc”’ (Khoản 2).
    Mục đích của Điều 8 là nhằm cấm các hội đoàn độc lập, các hội đoàn bảo vệ nhân quyền, các hội đoàn của những người đối lập… không được thành lập và hoạt động; và tạo điều kiện dễ dàng để chính quyền vu khống, buộc tội tùy tiện những người làm nhiệm vụ vận động thành lập các hội đoàn độc lập. Ngoài ra, các điều cấm đoán đã trích dẫn trên đây rất mơ hồ, tạo điều kiện để chính quyền toàn quyền diễn giải cách hiểu và áp dụng theo ý riêng của mình.
    Còn Khoản 3 Điều 9 quy định các hội đoàn ra đời sau thì lĩnh vực hoạt động chính không được trùng lắp với lĩnh vực hoạt động chính của hội đã được thành lập “hợp pháp” trước đó. Điều này một lần nữa tạo ưu thế tồn tại độc tôn của các hội đoàn nằm dưới ô dù của Nhà nước, và ngăn cản sự thành lập của các hội đoàn độc lập, không đăng ký trong cùng một phạm vi hoạt động.
    Hầu hết các hội đoàn thuộc xã hội dân sự thành lập sau này đều có những lãnh vực hoạt động trùng với các lãnh vực của hội đoàn nhà nước. Nếu căn cứ vào những lãnh vực chính đó, thì sẽ không có một tổ chức xã hội dân sự độc lập nào được tồn tại.
    Riêng Khoản 1 Điều 10 đề cập đến việc Ban vận động thành lập hội phải có cơ quan Nhà nước có thẩm quyền công nhận. Đây là một quy định vô lý. Trong thực tế, Ban vận động thành lập hội có ý nghĩa quyết định. Ban vận động thành lập hội mà không được chính quyền công nhận, thì hội sẽ không bao giờ được thành lập. Đây sẽ là điều kiện để chính quyền loại bỏ ngay từ đầu quyền tự do lập hội của những người bất đồng chính kiến hoặc giới hoạt động nhân quyền.
    Nhìn bao trùm, khi đặt tên “Luật về Hội” thay vì “Luật về Quyền lập Hội” để phù hợp với tinh thần của Điều 22 trong “Công ước quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị” công nhận và bảo vệ quyền tự do lập hội của người dân, chính quyền VN đã không tuân thủ các nguyên tắc quốc tế về quyền tự do lập hội, và đó là một bước lùi nghiêm trọng trong nỗ lực xây dựng nền pháp trị.
    Ngoài ra, còn nhiều nội dung bất công khác trong dự thảo Luật về hội mà các tổ chức xã hội dân sự đã đồng loạt ra tuyên bố yêu cầu chính quyền VN cần hủy bỏ. Nhưng nếu chấp nhận yêu cầu của xã hội dân sự, những người theo chủ thuyết “còn đảng còn mình” sẽ cảm thấy bị phương hại nghiêm trọng về thể diện, mặt khác càng lo sợ thế lấn át của xã hội dân sự trong xu thế không thể đảo ngược về tiến trình dân chủ hóa ở VN. Đó là một trong những nguyên do chính khiến Quốc hội VN mà đứng phía sau là “tập thể Bộ Chính trị”’ một lần nữa kéo dài độ lùi vô thời hạn đối với Luật Lập hội.
    Mục tiêu chính: ngăn chặn công đoàn độc lập
    Với dự án Luật về Hội của chính quyền VN, trên tất cả là mục tiêu “siết” chính trị. Việc đưa ra quá nhiều quy định về giấy phép, những rào cản đăng ký, xin phép… chính là động thái chính trị để ngăn cấm các hội đoàn xã hội dân sự độc lập ra đời.
    Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc nhận định: “Họ tự thành lập và hoạt động với nhau, rất đông, như hội dân oan, hội khiếu kiện… Ta quản lý thế nào, hay để tự phát? Đã để tự do, không cấm, tạo mọi điều kiện hoạt động hội, thì nhà nước phải có cách quản lý tất cả các hội”. Ông Phúc còn muốn luật phải quản lý được hết các hội, kể cả những hội không có tư cách pháp nhân. Còn Chủ tịch Hội đồng Dân tộc Ksor Phước thì cho rằng hội có hai mặt, trong đó mặt tiêu cực là “đường dẫn xuất” về đa nguyên đa đảng nên không được mơ hồ chỗ này, không nên áp dụng máy móc cách lập hội của các nước phát triển.
    Trong tròng mắt mà có người ví von “đảo như rang lạc” của chính quyền, một trong những “đường dẫn xuất” chính là Công đoàn độc lập. Rất đáng quan tâm là cho tới nay, có nhiều dấu hiệu cho thấy Nhà nước VN đã phải chấp nhận định chế này như một điều kiện bắt buộc của Hiệp định TPP.
    Thế nhưng các công đoàn cơ sở tự lập của công nhân – nằm trong định chế Công đoàn độc lập của TPP – làm sao có thể đăng ký hoạt động và được trao cho những điều kiện hoạt động, nếu chính quyền VN cố tình không ban hành Luật lập Hội? Nếu không có luật này, dù chính quyền VN có tuyên bố chấp nhận công đoàn độc lập và do đó được tham gia vào TPP, việc triển khai công đoàn độc lập của công nhân sẽ phải mất rất nhiều thời gian để chờ “Luật về Hội” được thông qua và ban hành. Đây chính là điểm nghẽn lớn đầu tiên mà chính quyền, đặc biệt là nhóm bảo thủ chính trị và một số cơ quan công an luôn lo sợ “Công đoàn đoàn kết”, quá thấu cáy và tìm cách đình trệ vô thời hạn Luật về Hội.
    Tuy thế, vỏ quýt dày lại gặp móng tay nhọn. Không hiểu Bộ Chính trị VN sẽ làm sao để tự gỡ cho họ thế đu dây dễ lộn đầu khi vừa muốn “bảo đảm an ninh quốc gia” nhưng lại vẫn được vào TPP và được công du Mỹ?
    Cuối tháng 9 này, vòng đàm phán cấp bộ trưởng rất có thể là cuối cùng về Hiệp định TPP sẽ diễn ra tại Hoa Kỳ. Nếu được kết thúc trọn vẹn về kết quả đàm phán, có thể đến cuối năm nay hoặc đầu năm sau Quốc hội Mỹ sẽ chính thức bỏ phiếu thông qua TPP, trong đó có một chiếc ghế cho VN, nhưng dĩ nhiên phải gắn kèm với các điều kiện dân chủ, nhân quyền mà chính quyền VN phải thực hiện không chỉ bằng cam kết miệng. Cũng không thể nói tới chuyện vào TPP một cách đương nhiên như cách vào WTO 8 năm trước, nếu không thưc thi nghiêm chỉnh quyền tự do tôn giáo và nhiều quyền khác như quyền lập hội, tự do báo chí…
    Lẽ đương nhiên, VN không thể nghiễm nhiên vào TPP nếu không chấp nhận Công đoàn độc lập cùng Luật lập Hội để công nhân có khung pháp lý lập công đoàn tự nguyện.
    Đó chính là tình thế run rủi ngã ba đường quá khó lường của “đảng ta” hiện nay…
    ——————————–
    Quyền lập hội và công đoàn độc lập: báo chí nhà nước bắt đầu cất tiếng
    Sau một thời gian đằng đẵng lắng tiếng, những ngày gần đây báo chí nhà nước bắt đầu cất tiếng về những quyền lợi thiết thân với đời sống dân sinh là lập hội và công đoàn độc lập, bất chấp việc dự luật về hội vừa bị Ủy ban thường vụ quốc hội đình hoãn vô thời hạn vì lo sợ ‘’gây phương hại an ninh quốc gia’’.
    Hiện tượng cất tiếng trên là đáng chú ý và cần được ghi nhận, nếu so sánh với hiện tượng Tổng biên tập báo Người Cao Tuổi Kim Quốc Hoa bị khởi tố điều 258 ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ’ vào đầu năm 2015 do tờ báo này đăng quá nhiều bài viết chống tham nhũng nhắm vào giới quan chức trung ương và địa phương.
    Ngày 22/9/2015, báo điện tử VietNamNet đã tổ chức bàn tròn thảo luận về dự luật hội với TS Nguyễn Đức Thành, Viện trưởng Viện Kinh tế và Chính sách, Đại học Kinh tế, Đại học Quốc gia Hà Nội và Luật sư Lã Khánh Tùng – thành viên của Đoàn luật sư Hà Nội. ‘Quyền lập hội, sao phải e dè?’ là tựa đề bài tường thuật cuộc phỏng vấn.
    Hai điểm đáng chú ý là bài phỏng vấn trên đề cập vấn đề quyền lập hội của công dân đã được hiến định trong Hiến pháp VN năm 1992 và năm 2013, đồng thời đòi hỏi chính trị VN cần thừa nhận ‘không gian dân sự’. Tuy không trực tiếp, nhưng ý tưởng của những người được phỏng vấn – được xem là những tiếng nói phản biện – đã gián tiếp yêu cầu chính quyền VN ‘cởi nới’ đối với xã hội dân sự và các quyền dân chủ, còn lâu mới đầy đủ ở đất nước bị trì trệ tư tưởng quá lâu năm này.
    Cách thức và liều lượng đề cập của VietNamNet và những người được phỏng vấn là còn quá nhẹ nhàng so với đòi hỏi bức thiết của các tổ chức xã hội dân sự độc lập. Tuy nhiên, vẫn có thể cho rằng đây là một nước tiến bộ nhỏ của báo giới và giới trí thức phản biện nhà nước, trong bối cảnh Quốc hội VN đang đưa dự luật về hội ra xem xét, trước sức ép của dư luận xã hội VN, và yêu cầu hầu như bắt buộc của cộng đồng dân chủ quốc tế, đặc biệt là Hoa Kỳ và Tây Âu.
    Trước đó vào ngày 10/9/2015, Mục Tuần Việt Nam của trang VietNamNet cũng có một bài phỏng vấn rất đáng quan tâm: ‘Chúng ta chỉ còn hai lựa chọn, mở cửa hay là chết’. Bài phỏng vấn này thực hiện với ông Nguyễn Đức Kiên – Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế của Quốc hội. Đây là lần đầu tiên, một quan chức có trách nhiệm như ông Kiên đã gián tiếp tiết lộ về sự thật đảng và nhà nước VN phải chấp nhận Công đoàn độc lập trong quá trình đàm phán TPP.
    Hoàn toàn có thể hiểu rằng một khi Công đoàn độc lập được VN thừa nhận mà không còn bị quy chụp cho cái mũ đối kháng với chính quyền theo kiểu ‘lật đổ’ – trong mối liên tưởng trực tiếp đến hiện tượng Công đoàn Đoàn kết ở Ba Lan, quyền lập hội của công dân cũng sẽ dần được hợp thức và công khai hóa, đồng thời hoạt động của đại đa số các tổ chức xã hội dân sự độc lập cũng mặc nhiên phải được thừa nhận.
    Hiện tượng VietNamNet và một số tờ báo khác như Người Lao Động, Pháp Luật, Thanh Niên… gần đây tỏ ra dũng cảm hơn, khi đề cập đến các quyền tự do của người dân cũng dẫn đến một hiện tượng khác: năm 2015 có thể là năm khởi đầu cho luồng giao kết giữa báo chí nhà nước với mạng xã hội và hệ thống truyền thông dân chủ – nhân quyền.
    ———————
    Phiên xử sơ thẩm dân oan khiếu kiện đất đai Vũ Thị Hải
    Phiên xử sơ thẩm dân oan khiếu kiện đất đai Vũ Thị Hải, người Ninh Bình tại tòa án quận Ba Đình, Hà Nội diễn ra hôm nay thu hút sự chú ý của nhiều người đồng cảnh ngộ đang khiếu kiện tại thủ đô Hà Nội.
    Tuy nhiên những người quan tâm không được vào dự phiên xử mà tòa thông báo là công khai; ngoài ra nhiều người còn bị bắt đưa về trụ sở công an làm việc như một số lần trước đây khi người dân tham gia các phiên xử người bất đồng chính kiến hay biểu tình chống Trung Quốc gây hấn với Việt Nam.
    Kêu đến quốc hội và bị bắt
    Bà Vũ Thị Hải là một nông dân ở tại thôn Bãi Lóng, xã Thạch Bình, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình. Hơn chục năm qua bà phải lên Hà Nội khiếu kiện về trường hợp đất đai của gia đình mà theo bà bị chính quyền địa phương thu hồi một cách phi pháp.
    Trong tình trạng mà các cấp thẩm quyền lâu nay đùn đẩy không giải quyết thỏa đáng đơn khiếu nại của bản thân, bà Vũ Thị Hải muốn tiếng nói của người dân như bà được các vị đại biểu quốc hội nghe thấy. Vì theo những nông dân như bà thì hy vọng chỉ còn những người nói là đại diện cho dân sẽ giúp trường hợp oan sai của họ được giải quyết.
    Vào ngày 9 tháng 6, khi quốc hội khóa 13 họp phiên thứ 9 thì bà cùng một số dân oan khác đã đến khu vực tòa nhà Quốc hội để cầu cứu. Lần đó bà bị bắt mà theo nhiều người chứng kiến giống cảnh bắt cóc. Bà bị đưa về giam tại Trại giam Số 1, Công an Thành phố Hà Nội.
    Cáo trạng của Viện Kiểm sát Quận Ba Đình ra ngày 14 tháng 7 cho rằng từ tháng 3 đến tháng 6 năm 2015, bà Vũ Thị Hải lợi dụng khiếu kiện và nhiều lần mang băng rôn đển khu vực các cơ quan trung ương trên địa bàn quận Ba Đình mà theo cáo trạng gây mất an ninh, trật tự công cộng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của các cơ quan nhà nước. Bà bị truy tố về tội ‘gây rối trật tự công cộng’ theo khoản 1, điều 245 Bộ Luật Hình sự Việt Nam.
    Đồng cảnh ngộ
    Tuy nhiên theo bà Cấn Thị Thêu, một cựu tù nhân lương tâm bị giam giữ cũng vì đấu tranh đòi hỏi quyền lợi chính đáng khi đất đai bị thu hồi mà theo những người trong cuộc là phi pháp, mang tính ‘cướp đất’ của dân, thì bà Vũ Thị Hải là người có đồng cảnh ngộ:
    “ Chị Hải cũng là một dân oan, chị bị cướp đất hằng bao nhiêu năm nay. Những người dân oan chúng tôi biết từng hoàn cảnh của nhau. Khi chị ấy đi đến các cơ quan có thẩm quyền nhưng không giải quyết cho chị ta, thì chị đến cơ quan quốc hội để yêu cầu cơ quan lập pháp xem xét những quyết định ban hành làm sao mà để cho các cơ quan cấp dưới cướp mất quyền lợi của chị. Khi đi đến đó chị bị bắt giữ; chúng tôi biết được điều đó chúng tôi rất bất bình. Bất bình vì người dân đi đòi quyền lợi chính đáng mà bị bắt, bị xử tù như vậy. Không phải riêng chị Hải mà nhiều người dân khác nữa; chúng tôi chỉ đi đòi hỏi quyền lợi chính đáng của chúng tôi thôi; thế nhưng nhà nước Việt Nam đã bắt giữ rất nhiều người dân chúng tôi.”
    Dân khiếu kiện đi dự tòa bị bắt
    Bà Cấn Thị Thêu là một trong những người dân oan vào sáng ngày 28 tháng 9 đến tại tòa án quận Ba Đình để tham dự phiên xét xử đối với người đồng cảnh ngộ là bà Vũ Thị Hải. Thế nhưng bà Cấn Thị Thêu cùng nhiều người khác bị bắt về trụ sở công an làm việc.
    Vào lúc 11 giờ trưa ngày 28 tháng 9, khi công an sắp sửa có cuộc làm việc với bà, cựu tù nhân lương tâm Cấn Thị Thêu, cho biết:
    “ Bà con chúng tôi đi dự phiên tòa xét xử công khai nhưng hiện tại bây giờ tôi và con trai tôi Trịnh Bá Phương và 30 người dân đang bị công an đưa về chỗ số 6 đường Quang Trung. Hiện tại đang có 1 người công an lập biên bản và làm việc với tôi. Ba-4 người đang chỉa máy quay phim vào tôi. Họ hỏi lý do vì sao hôm nay tôi có mặt tại phiên tòa. (Tôi nói) chúng tôi là người dân và xét xử công khai thì chúng tôi đi thôi; nhưng công an lại dùng dùi cui bắt ép chúng tôi lên xe.”
    Bản án bất công
    Con trai của bà Vũ Thị Hải, anh Dương Văn Tuyến, hôm nay không được vào dự phiên xử người mẹ và cũng bị bắt lên xe buýt với những người khiếu kiện khác.
    Anh cũng cho biết lại :
    “ Về phiên xử của mẹ tôi là do luật sư Trần Thu Nam thông báo chứ không có bất cứ giấy tờ gì của tòa án. Phiên tòa xét xử công khai nên một số bà con, thân quên với mẹ tôi và tôi đến tòa để dự. Thế nhưng khi đến thì công an, an ninh không cho vào. Chúng tôi ở bên ngoài phản đối phiên tòa bất công, trái pháp luật thì họ dùng vũ lực dồn lên xe đưa về công an tại thành phố mà không hề có lệnh bắt.
    Tôi thấy phiên tòa này quá bất công. Tôi sẽ thay mẹ để tiếp tục đấu tranh và mong mọi người quan tâm giúp đỡ cộng đồng dân oan ở trên đất nước Việt Nam đang chịu cảnh oan sai giống như gia đình tôi. Đất đai ( gia đình) chính quyền địa phương cắt xén kiểu cướp trắng. Gia đình còn cây cối, tài sản trên đất đó họ cũng cho người đến lấy trắng. Nên mẹ tôi đi kiện từ năm 2003; lên trung ương ăn nằm để nộp đơn mà không ai giải quyết.
    Mẹ tôi bị tạm giam tại Trại giam số 1 Công an thành phố Hà Nội 3 tháng 30 ngày và hôm nay bị đưa ra xét xử; và nay bị xử 18 tháng tù. Anh em tôi ở nhà phải lao động để kiếm tiền sinh sống.”
    Phiên xử bà Vũ thị Hải vào ngày 28 tháng 9 có hai luật sự nhận bào chữa miễn phí cho bà này là luật sư Trần Thu Nam và luật sư Nguyễn Hà Luân.
    Sau khi phiên xử kết thúc, luật sư Trần Thu Nam cho biết kết quả và một số diễn biến đáng chú ý của phiên xử:
    “ Kết quả phiên xử là bà Vũ thị Hải bị tuyên án 18 tháng tù. Còn chuyện đáng chú ý thì nói cả ngày không hết. Nói chung theo quan điểm của luật sư vụ án này sai toàn bộ.´
    Ngày càng có nhiều người dân kiên quyết chống lại việc cưỡng chế lấy đất một cách bất công, không bồi thường thỏa đáng và phải khiếu kiện lên đến tận các cơ quan trung ương tại Hà Nội hay thành phố Hồ Chí Minh. Tuy vậy, cuộc đấu tranh vì quyền lợi mà người trong cuộc cho là hợp pháp, đúng với qui định của pháp luật, rất chính đáng lâu nay lại đi đến kết cục là bị cơ quan an ninh, công an và chính quyền địa phương bắt giam với qui kết ‘gây rối trật tự công cộng’ hay ‘chống người thi hành công vụ’.
    Nhiều vụ việc cụ thể được nói đến lâu nay như trường hợp gia đình Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng, vợ chồng bà Cấn thị Thêu- Trịnh Bá Khiêm ở Dương Nội, Hà Đông… Tất cả mọi tỉnh thành trên cả nước Việt Nam đều có những vụ việc tương tự.
    ———————–
    Công an Củ Chi chối tội rượt đuổi xe gây chết người
    Sau hơn 2 tháng điều tra, công an huyện Củ Chi (Sài Gòn) đã có kết luận về vụ án mạng liên quan đến công an. Phía nhà chức trách cho biết, vụ tai nạn của hai mẹ con chở thuốc lá lậu từ Tây Ninh chạy về Củ Chi là do “các nạn nhân tự ngã”, chứ không phải do công an đạp.
    Sự việc xảy ra vào ngày 7/7 trên tỉnh lộ 15 (xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi). Theo người dân địa phương cho biết, vào khoảng 6h sáng, Đào Duy Khánh (16 tuổi) lái xe máy chở theo mẹ ruột là bà Lê Thị Gái (46 tuổi) cùng 40 cây thuốc lá. Đến địa bàn xã Phú Mỹ Hưng, Khánh bị 2 công an xã chạy trên xe máy truy đuổi. Chạy được một đoạn khoảng 4km thì xe của Khánh bị công an bắt kịp. Theo Khánh cho biết, viên công an cầm lái đạp vào xe Khánh khiến em té ngã. Đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện còn người mẹ thì tử vong.
    Ông Trịnh Hiếu Khương (36 tuổi, ngụ xã An Nhơn Tây) người trực tiếp tận kiến vụ rượt đuổi 2 mẹ con người chở thuốc lá cho biết, sau khi đạp 2 mẹ con té xuống, 2 viên công an đã không đưa họ đi cấp cứu, mà đến lượm bịch thuốc lá rồi bỏ đi.
    Cũng nhìn thấy sự việc như ông Khương là ông Tô Văn Sơn (47 tuổi, ngụ cùng xã) khẳng định đã nhìn thấy 2 công an xã truy đuổi khiến 2 mẹ con phải té xuống đường.
    Sau một thời gian điều tra, công an liên tục đến làm việc với ông Khương và ông Sơn. Từ một người trực tiếp nhìn thấy sự việc công an đạp xe 2 mẹ con Đào Duy Khánh khiến người mẹ tử vong, cả hai đều cho rằng chỉ nghe lại từ người khác. Bên cạnh đó, trong văn bản của công an gửi cho báo Dân Trí còn cho biết, anh Khánh nói vụ tai nạn xảy ra là do anh này không làm chủ tốc độ. Khánh cũng không yêu cầu bồi thường thiệt hại, và không khiếu nại bất kỳ điều gì đến cơ quan pháp luật nào khác.
    Công an huyện Củ Chi cũng đã lập biên bản xử phạt hành chính đối với ông Trịnh Hiếu Khương và ông Tô Văn Sơn vì lỗi “Báo thông tin giả đến cơ quan nhà nước”, mỗi người phải đóng phạt 750,000 đồng.
    Dư luận cho rằng công an Củ Chi đã có thể hành động ép cung để chạy tội. Với quyền sinh sát trong tay, họ có thể làm được điều này.
    =============30/09/2015============
    Rào cản của dự thảo thành lập Hội
    Bộ trưởng nội vụ Nguyễn Thái Bình vừa trình dự thảo luật về thành lập và điều hành Hội cho Ủy ban thường vụ quốc hội để lấy ý kiến và đồng thời chuẩn bị cho kỳ họp sắp tới.
    Mâu thuẫn
    Báo chí dẫn ra những điều lệ căn bản thành lập Hội mà Bộ trưởng nội vụ đệ trình cho thấy một số mâu thuẫn dễ dàng dẫn tới vi phạm hiến pháp. Thêm vào đó nội dung lập Hội nghiêng hẳn về quyền cho phép hay không cho phép thuộc phạm vi của cơ quan công an và do đó việc xin phép để lập ra một Hội dân sự không phải là điều dễ dàng cho người dân.
    Quyền thành lập Hội được hiến pháp quy định như một quyền căn bản và bất cứ sự chế tài nào đều dựa theo Bộ luật hình sự nếu cái Hội ấy có biểu hiện phạm pháp hay có bằng chứng về một sự phạm pháp sắp xảy ra.
    Trong dự thảo luật thành lập hội của Bộ nội vụ ghi rõ công dân sẽ bị hạn chế trong việc thành lập hội nếu vì lý do quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội, đạo đức xã hội, sức khỏe cộng đồng. Cá nhân bị mất quyền công dân, mắc bệnh tâm thần cùng hàng loạt các lý do khác do Bộ nội vụ đưa ra.
    Những từ ngữ mơ hồ
    Tiến sĩ Nguyễn Quang A trong nhiều năm qua đã bỏ hết thời giờ của mình ra để đi khắp nơi vận động cho sự ra đời của các tập hợp xã hội dân sự. Nói về điều mà Bộ Nội vụ đệ trình trong dự thảo luật về Hội ông cho biết:
    Tôi nghĩ rằng phải nêu rất rõ thế nào là vi phạm an ninh quốc gia. Nếu một cái hội đứng ra hô hào vũ trang lật đổ chính quyền thì cấm. Nếu một hội nào đấy đưa ra các khẩu hiệu, các hoạt động nhằm kích động chia rẽ giữa tôn giáo với nhau: cấm. Phải nêu rõ như thế trong mười cái điểm cấm chứ không thể nói chung chung là an ninh quốc gia, là thuần phong mỹ tục bởi vì những câu đấy, những từ ngữ mơ hồ đấy có thể để cho chính quyền và nhất là bên công an họ có thế lý giải theo kiểu của họ mà như thế là vi phạm rất trắng trợn đối với hiến pháp và các công ước quốc tế.
    Bên cạnh việc lập một rào cản dày dặc bởi các luật cấm, dự thảo khẳng định tất cả các hội do nhà nước thành lập không bị áp dụng với dự thảo này. Điều này đồng nghĩa với sự phân biệt đối xử giữa người dân và chính quyền vốn là điều cấm kỵ trong một thể chế dân chủ tam quyền phân lập thật sự. TS Nguyễn Quang A nhận xét:
    -Họ tưởng rằng đấy là việc thực hiện hiến pháp, thực hiện nhân quyền nhưng thực sự là không phải như vậy. Một điều rất đơn giản thôi họ bảo rằng nếu đã có một cái hội hoạt động trong một lĩnh vực như thế thì không thể có một cái hội thứ hai! Và đấy là điều cản trở sự cạnh tranh lành mạnh và sự tự nguyện trong hoạt động của các tổ chức xã hội dân sự. Chưa nói đến khái niệm rất tù mù như là an ninh quốc gia như là thế này thế kia để cấm đoán.
    ——————————
    Bà cụ 80 tuổi bị công an bắt cóc và giam giữ cho đến lúc chết
    Vào khoảng 18 giờ ngày 26 tháng 9 năm 2015, cụ Hà Thị Đức, 80 tuổi, đã qua đời tại bệnh viện huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam sau hai tháng bị công an xã Liêm Cần, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam dùng vũ lực bắt cóc cụ vào ngày 29/7/2015 khi đang ở cùng người thân.
    Cụ Hà Thị Đức là mẹ của tù nhân lương tâm (TNLT) Nguyễn Văn Thiện. Trước khi bị bắt, anh Thiện là một dân oan sống ở thôn Tam, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam.
    TNLT Nguyễn Văn Thiện bị kết tội “gây rối trật tự công cộng” và bị kết án 4 năm tù giam khi chửi “Địt mẹ công an” trong một lần khiếu kiện về đất đai. Được biết anh đã nhiều năm khiếu kiện, tố cáo cán bộ địa phương làm sai chính sách thu hồi ruộng đất của dân, trong đó có gia đình anh.
    Do tuổi tác đã cao, thân mang trọng bệnh nên mọi sinh hoạt của cụ Hà Thị Đức thường ngày đều phải dựa vào người thân, con cháu. Tuy nhiên, hôm diễn ra phiên tòa sơ thẩm anh Nguyễn Văn Thiện, cụ Hà Thị Đức đã bị công an tỉnh Hà Nam, công an huyện Thanh Liêm dùng vũ lực để bắt cóc lúc đang trên đường đến tham dự phiên tòa.
    Kể từ khi cụ Đức bị công an tỉnh Hà Nam bắt cóc, người nhà của Cụ đã đến các cơ quan công quyền yêu cầu thả người, trả lời lý do bắt cụ. Nhưng phía nhà cầm quyền CSVN vẫn im lặng không một lời giải thích cũng như không cho biết đang giam giữ cụ Hà Thị Đức ở đâu.
    Đến ngày 26/9/2015, nhà cầm quyền xã Liêm Cần, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam thông báo trên loa phát thanh xã có nội dung:“Yêu cầu con cháu của cụ Đức đến bệnh viện huyện nhận xác cụ Hà Thị Đức về mai táng. Nếu quá 24h chính quyền sẽ tự đem xác cụ Đức về nhà văn hóa thôn Tam để tổ chức lễ truy điệu rồi đem chôn.”
    Đây là một hành vi vô nhân đạo của ngành công an trong việc dùng vũ lực bắt cóc cụ Đức và không trả bà về với con cháu, gây ra thảm cảnh bà phải qua đời trong hoàn cảnh tù đày, không có người thân bên cạnh. Phi nhân tính hơn nữa là việc chính quyền bắc loa thông báo yêu cầu con cháu của cụ đến nhà xác đón cụ về chôn.
    Người thân của cụ Hà Thị Đức cho biết dù rất đau buồn nhưng sẽ không đến nhận thi hài cho đến khi nhà cầm quyền CSVN nói rõ lý do bắt cóc và giam giữ người cho đến chết một cách trái pháp luật.
    Chuyện người dân đến đồn công an làm việc, sau đó nhận được tin đã chết vì một nguyên nhân nào đó không còn xa lạ đối với người Việt. Nhưng công an tỉnh Hà Nam lại dùng vũ lực để khống chế và bắt một bà cụ 80 tuổi và hành hạ cho đến chết, thì bỉ ổi và ác độc có lẽ dùng lời cũng không tả nổi.
    ———————01/10/2015———————-
    Hội nghị tự do tôn giáo khu vực Đông Nam Á
    Hội nghị khu vực Đông Nam Á về tự do tôn giáo-tín ngưỡng vừa kết thúc ba ngày làm việc từ 29/9 đến 1/10 tại thủ đô Bangkok, Thái Lan.
    Vào tối ngày 1 tháng 10 cuộc họp báo về kỳ đại hội được tiến hành tại Câu lạc bộ báo chí quốc tế.
    Báo cáo viên đặc biệt Liên hiệp quốc về Tự do Tôn giáo- Tín ngưỡng, tiến sĩ Heiner Beilefeldt cho biết ở một quốc gia như Việt Nam thì chính quyền Việt Nam lại buộc các tôn giáo phải đăng ký để được công nhận.
    Trong phần hai ông phân tích một số tình trạng như chính trị hóa tôn giáo; mà tại những quốc gia toàn trị như Việt Nam chính quyền luôn áp đặt quyền kiểm soát và sợ công khai thảo luận về niềm tin. Trong phần này ông nhắc lại chuyến thăm chính thức Việt Nam vào năm ngoái với ví dụ về đạo Cao Đài khi mà chính quyền nại ra lý do an ninh để kiểm soát một hội thánh như thế.
    Theo tiến sĩ Heiner Beilefeldt, ông đã đề nghị với phía Việt Nam sau chuyến làm việc chính thức hồi năm ngoái. Thế nhưng phản hồi là không được tích cực; tuy vậy ông bày tỏ vẫn rất hy vọng:
    Gần đây tại khu vực Đông Nam Á có những vụ việc điển hình về tình trạng quyền tự do tôn giáo/tín ngưỡng ngày càng bị khước từ và đe dọa. Trong một số trường hợp chính luật pháp mang tính phân biệt và trì trệ được lập ra để bảo vệ lợi ích của những nhóm đặc biệt nào đó hoặc nhằm kiểm soát chặt chẽ tôn giáo
    —————————————-
    Hai mẹ con tẩm xăng sẵn sàng tự thiêu phản đối cưỡng chế đất
    Dù chính quyền chưa giải quyết những khiếu nại của người dân, nhưng vẫn cho lực lượng cưỡng chế đến để dẹp bỏ căn nhà. Một người phụ nữ đã tẩm xăng lên người và trên cả người con của mình, sẵn sàng tự thiêu để phản đối việc làm của chính quyền.
    Sự việc xảy ra vào sáng 29/9 tại phường Mễ Trì (Nam Từ Liêm, Hà Nội), chính quyền đã thực hiện cưỡng chế 8 căn nhà mà họ cho là “vi phạm trong lĩnh vực đất đai”. Việc cưỡng chế của chính quyền đã gặp phải sự chống trả quyết liệt của người dân.
    Khi phe cưỡng chế tiến lại cho san bằng căn nhà của chị Lê Thị Hồng Gái (sinh năm 1988, thường trú ở tỉnh Hà Tĩnh) thì chị cho khóa cửa bên trong để phản đối. Chị còn tẩm xăng vào bản thân và đứa con trai 4 tuổi sẵn sàng tự thiêu nếu phái đoàn cưỡng chế dám tháo dở căn nhà của mình.
    Trước sự quyết liệt của chị Gái, lực lượng cưỡng chế đành phải rút lui để làm dịu tình hình.
    Theo báo Tuổi Trẻ cho biết, gia đình chị Gái năm 2010 đã mua thửa đất 42m2 đất nông nghiệp của người dân Mễ Trì với giá 360 triệu. Sau đó, chị dựng căn nhà cấp 4, lợp mái tôn, sửa chữa…tổng cộng vợ chồng chị đã bỏ ra hơn 500 triệu đồng.
    Anh Trần Văn Hải, chồng chị Gái cho biết, tất cả số tiền mà hai vợ chồng dành dụm, vay mượn được đều đổ vào căn nhà. Nay bị lực lượng cưỡng chế đòi phá bỏ đã gây nên tâm lý “không còn gì để mất”, khiến cho chị Gái sẵn sàng tự thiêu để phản đối đến cùng.
    Theo phía cơ quan hữu trách, việc mua bán đất nông nghiệp là không hợp pháp, giấy tờ mà vợ chồng chị Gái mua bán trao tay cũng không có cơ quan nhà nước xác nhận. Bên cạnh đó, trên diện tích rộng lớn đất nông nghiệp không thể tồn tại những công trình xây dựng trái phép được.
    Chính quyền ra lệnh cưỡng chế, giải tỏa khu vực nói trên là để giải phóng mặt bằng, lập dự án xây dựng khu tái định cư cao tầng, cho những dự án mở đường của quận Nam Từ Liêm.
    ————————————-
    Một bạn trẻ bị công an ép đuổi khỏi nhà thuê vì hoạt động xã hội
    Tối ngày 29/9/2015, bạn trẻ có nick Facebook là Hoàng Thành đã bị chủ nhà dưới sự ép buộc của công an lấy lại căn nhà đang thuê, và yêu cầu cậu chuyển đi ngay ngày hôm sau 30/9, chỉ vì cậu tham gia các hoạt động xã hội.
    Mặc dù ba anh em Hoàng Thành mới chuyển đồ đến sáng ngày 29/9, đồ đạc mới được lắp xong, nhưng đến chiều tối cùng ngày, chủ nhà liên tục gọi điện thoại tới và nói rằng cần lấy lại nhà gấp. Sau đó, chủ nhà cùng một viên cảnh sát khu vực đến nhà để yêu cầu họ dọn đi ngay, bất chấp trong hợp đồng thuê nhà đã ghi rõ: nếu bên cho thuê đơn phương chấm dứt hợp đồng, phải báo trước cho bên thuê 15 ngày.
    Căn nhà này Hoàng Thành mới ký hợp đồng thuê từ ngày 24/9/015 và có thời hạn thuê trong vòng một năm, tới 24/9/2016. Người đứng tên cho thuê nhà là bà Đỗ Thị Ngân – có người chồng nhận là nhân viên công an thành phố Hà Nội ; đại diện bên thuê là em của Hoàng Thành.
    Đây là lần thứ hai trong chưa đầy một tháng, Hoàng Thành bị chủ nhà chấm dứt hợp đồng cho thuê nhà dưới sức ép của phía công an, mà không có bất cứ lý do hợp lý và rõ ràng nào cả. Hai căn nhà mà cậu thuê, một căn ở cuối hẻm và một căn ở đầu hẻm, đều thuộc hẻm 79/40 Tổ 1, phường Yên Hòa, quận Cầu Giấy.
    Theo Hoàng Thành kể lại, viên cảnh sát khu vực tên là Khánh, phụ trách khu vực Tổ 1, phường Yên Hòa đã lớn tiếng nói với em của cậu rằng, nếu Hoàng Thành còn ở khu vực này, thì anh ta sẽ còn tiếp tục ép “đuổi đến cùng”.
    Hoàng Thành là người tham gia tích cực trong phong trào bảo vệ cây xanh Hà Nội. Cậu cũng được biết đến là người đầu tiên cầm khẩu hiệu: “Học sinh – sinh viên không phải là chuột bạch!” đứng trước Bộ Giáo Dục để phản đối phản đối các cuộc thử nghiệm thất bại của Bộ Giáo dục – Đào tạo. Cậu cũng từng là thành viên của nhóm nhảy Big Toe nổi tiếng tại Hà Nội.
    Dù đang mang trên người chứng bệnh rối loạn thần kinh thực vật, thể trạng cơ thể yếu, thường xuyên đau ốm và phải đi cấp cứu, nhưng Hoàng Thành vẫn lựa chọn lựa cách tiếp tục lên tiếng phản đối hành vi sai trái của phía công an, để đòi hỏi quyền lợi của mình.
    Trong thời điểm này, blogger Phạm Lê Vương Các cũng bị rơi vào hoàn cảnh tương tự. Vì những hoạt động viết lách và lên tiếng cho bất công xã hội, anh đã không ngừng gặp khó khăn khi đi thuê nhà để học tập tại Hà Nội.
    Nhiều năm trở lại đây, tình trạng nhân viên an ninh, cảnh sát khu vực gây sức ép, buộc chủ nhà đuổi những người thuê nhà – là các nhà hoạt động nhân quyền hoặc những sinh viên có hoạt động xã hội ra khỏi nhà thuê diễn ra ngày càng phổ biến.
    Khi sử dụng những biện pháp hèn hạ, vô đạo đức, xâm phạm đến quyền tự do cư trú và quyền tự do biểu đạt chính kiến của công dân, điều này này sẽ chỉ càng tạo thêm hình ảnh xấu, không thiện cảm cho phía công an và xa hơn nữa là nhà cầm quyền mà họ đang phục vụ.
    ——————————–
    Bản lên tiếng về vụ Lương tâm TV bị sách nhiễu, hăm dọa
    Kính thưa
    – Toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
    – Các chính phủ dân chủ và các cơ quan nhân quyền quốc tế.
    Lương Tâm TV là một chương trình thực hiện các video clip ngắn do Hội Cựu Tù Nhân Lương Tâm (CTNLT) và Hội Anh Em Dân Chủ (AEDC) đồng thực hiện rồi gởi lên mạng Internet theo định kỳ qua YouTube của Quốc tế. Chương trình này nhắm trình bày sự thật về hiện tình của VN, đưa ra nhận định về các vấn đề của đất nước, nhằm khơi gợi ý thức, soi sáng lương tâm cho Đồng bào, để toàn dân cùng chung tay xây dựng một xã hội có công lý và tự do, dân chủ.
    Thế nhưng, chỉ sau 3 video clip (bắt đầu từ ngày 19-08-2015), nhà cầm quyền Cộng sản VN đã ra tay trấn áp. Ngày 23-09-2015, công an Tp Hà Nội, quận Hai Bà Trưng đã cưỡng bức nhóm chuyên viên 5 người thực hiện chương trình đến đồn thẩm vấn hăm dọa, bao gồm nhà báo Nguyễn Vũ Bình, các anh Phạm Đắc Đạt và Nguyễn Mạnh Cường, các cô Lê Thị Yến và Lê Thu Hà. Sau đó tịch thu các phương tiện tác nghiệp của của Lương Tâm TV và các phương tiện thông tin của cá nhân họ, bao gồm 1 máy quay phim cầm tay, 1 camera Sony Anpha 58, bộ đèn chiếu studio 4 chân 4 đèn, 3 laptop chuyên dụng, 1 máy tính bảng, 4 điện thoại, 3 USB, 100 USD, bàn ghế và các thiết bị cho studio khác. Đứng trước vụ việc nghiêm trọng này
    1- Hội CTNLT và Hội AEDC nhận định:
    a- Chương trình Lương Tâm TV hoàn toàn phù hợp với điều 19 Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị mà VN đã ký kết tham gia: “1- Mọi người đều có quyền giữ vững quan niệm mà không bị ai can thiệp. 2- Mọi người đều có quyền tự do phát biểu quan điểm; quyền này bao gồm quyền tự do tìm kiếm, tiếp nhận, và phổ biến mọi tin tức và ý kiến bằng truyền khẩu, bút tự hay ấn phẩm, dưới hình thức nghệ thuật, hay bằng mọi phương tiện truyền thông khác, không kể biên giới quốc gia”.
    b- Chương trình Lương Tâm TV hoàn toàn phù hợp với pháp luật VN. Theo Hiến pháp, hoạt động này nằm trong quyền con người, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí mà người dân được hưởng. Còn theo luật báo chí vốn qui định đài truyền hình hay đài phát thanh mà có trụ sở, có phát sóng trên không gian, qua vệ tinh hay qua Internet, phải xin phép chính quyền, thì Lương Tâm TV chỉ là những video clip ngắn từ 7-12 phút được đưa lên mạng qua nhà cung cấp dịch vụ Youtube của Hoa Kỳ- nên không phải xin phép và không thể bị cấm chỉ.
    c- Chương trình Lương Tâm TV cũng nằm trong tinh thần của 182/227 khuyến nghị UPR của cộng đồng quốc tế về nhân quyền ở Việt Nam mà vào tháng 6-2014, tại kỳ họp thứ 26 của Hội đồng Nhân quyền LHQ, nhà cầm quyền Hà Nội đã tuyên bố ủng hộ và cam kết thực hiện. Trong số khuyến nghị được chấp thuận, có nhiều điều liên quan trực tiếp đến quyền tự do ngôn luận như: Thực thi hơn nữa các biện pháp nhằm thúc đẩy tự do biểu đạt và tự do truyền thông phù hợp với những tiêu chuẩn quốc tế tiến bộ nhất (Italy); Tiến hành các biện pháp cho phép tiếp cận cùng sử dụng Internet không hạn chế đối với mọi công dân, đồng thời đảm bảo tự do quan điểm và biểu đạt của mỗi người, cũng như tự do báo chí và truyền thông (Estonia); Dành không gian cho truyền thông phi nhà nước và làm cho các Điều 79, 88 và 258 Bộ luật Hình sự cụ thể hơn và nhất quán với các nghĩa vụ nhân quyền quốc tế về tự do biểu đạt (Úc).
    2- Hội CTNLT và Hội AEDC lên án
    a- Nhà cầm quyền VN vì đã trắng trợn chà đạp Công pháp quốc tế, Luật pháp quốc gia, khinh thường nhân dân và Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc khi đàn áp chương trình Lương Tâm TV. Họ đã vận dụng một thứ luật pháp được giải thích cách tùy tiện, được áp dụng cách rừng rú để áp đặt những tội danh vu vơ, hòng duy trì quyền lực độc tài toàn trị của đảng Cộng sản.
    b- Nhà cầm quyền Hà Nội và Công an quận Hai Bà Trưng vì đã hành xử một cách vô luật khi dùng những trò phi pháp, đê tiện (chặn bắt giữa đường, dàn dựng tai nạn giao thông, huy động một lực lượng đông đảo…) để cưỡng bức công dân đến đồn thẩm vấn, sau đó tịch thu mọi phương tiện làm việc của nhóm thực hiện, thậm chí còn tước đoạt cả tài sản riêng vài người đang mang theo.
    Đến khi vài chục thân hữu của họ tới đồn để ôn hòa phản đối chuyện bắt người trái phép thì cả trăm công an, dân phòng, bảo vệ (đa số mặc thường phục) lên tiếng chửi bới thô tục và đánh đập họ cách dã man. Nay thì công an tiếp tục theo dõi canh chừng và cưỡng bức Nhóm thực hiện đến đồn để hăm dọa, áp lực họ nhận tội và tìm lý cớ để hợp pháp hóa việc tịch thu phương tiện tác nghiệp và tài sản cá nhân của họ.
    Qua hành động đàn áp dân chủ mới nhất này, người ta thấy công an ngày càng giỏi nghiệp vụ của bọn thảo khấu chặn đường để ngang nhiên cướp bóc hơn là giỏi nghiệp vụ của người bảo vệ luật pháp chính đáng và che chở nhân dân vô tội.
    3- Hội CTNLT và Hội AEDC tuyên bố:
    a- Tiếp tục chương trình Lương Tâm TV trong sự hợp tác với nhiều tổ chức xã hội dân sự khác, vì đây là quyền lợi và nghĩa vụ của công dân, là cách thức sống theo lương tâm và truyền bá dân chủ của chúng tôi, là nhu cầu cấp thiết của mọi giới đồng bào VN đang phải từng ngày từng giờ gánh chịu một nền thông tin mang tính tuyên truyền, đầy dẫy dối trá, phục vụ sự thống trị của đảng và nhà cầm quyền Cộng sản chứ không phục vụ sự thật và thiện ích của đất nước.
    b- Đòi hỏi nhà cầm quyền CSVN chấm dứt ngay sự sách nhiễu, hăm dọa đối với những người đã và đang thực hiện chương trình Lương Tâm TV, đồng thời trả lại trong nguyên trạng các phương tiện tác nghiệp của họ cũng như tài sản riêng của họ vốn đã bị tịch thu cướp đoạt.
    c- Kêu gọi đảng CSVN –giữa lúc đất nước đang rơi vào đủ thứ khủng hoảng, tệ nạn và thảm trạng từ chính trị tới kinh tế, dân sinh tới môi trường, văn hóa tới giáo dục, an ninh tới quốc phòng- hãy để tâm lắng nghe tiếng nói của nhân dân, xét đến thiện chí của phong trào dân chủ, công nhận sự đóng góp của các tổ chức xã hội dân sự, thay cho việc cấm cản tùy tiện, trấn áp dã man, bắt bớ điên cuồng.
    Việt Nam ngày 01-10-2015

    Hai tổ chức xã hội dân sự khởi xướng:
    Hội Cựu Tù Nhân Lương Tâm: Bs. Nguyễn Đan Quế, Lm. Phan Văn Lợi
    Hội Anh Em Dân Chủ: Ông Phạm Văn Trội, Ls. Nguyễn Văn Đài
    Các tổ chức xã hội dân sự ủng hộ:
    Hội Nhà Báo Độc Lập: Ts. Phạm Chí Dũng
    Bach Dang Giang Foundation; Ths. Phạm Bá Hải
    Giáo Hội Liên Hữu Lutheran Việt Nam – Hoa Kỳ: MS. Nguyễn Hoang Hoa
    Hội Bầu Bí Tương Thân: Ông Nguyễn Lê Hùng
    Tăng Đoàn GH PGVNTN: HT. Thích Không Tánh
    Hội Thánh Chuồng Bò: MS. Nguyễn Mạnh Hùng
    Hội Bảo vệ Quyền Tự do Tôn giáo: Cô Hà Thị Vân
    Giáo hội PGHH Thuần Túy: Ông Lê Quang Hiển
    Hội Phụ nữ Nhân quyền: Cô Huỳnh Thục Vy
    Phong trào Con đường VN: Ông Hoàng Văn Dũng
    Người Bảo vệ Nhân quyền VN: Ths. Vũ Quốc Ngữ.
    Sài Gòn Báo: LM. Lê Ngọc Thanh
    Hội Bảo vệ Tôn giáo và Sắc tộc: Ông Huỳnh Trọng Hiếu
    Lao Động Việt; Cô Đỗ Thị Minh Hạnh
    Khối 8406: Ks. Đỗ Nam Hải
    Nhóm LM. Nguyễn Kim Điền: LM. Nguyễn Hữu Giải
    Hội Ái Hữu Tù nhân chính trị và tôn giáo: Ông Nguyễn Bắc Truyễn
    Cao Trào Nhân Bản: Bs. Nguyễn Đan Quế
    Các cá nhân ủng hộ:
    Nhà báo Nguyễn Tường Thụy
    CTNLT Hoàng Hưng
    CTNLT Nguyễn Văn Túc
    CTNLT Phạm Thanh Nghiên
    —————–02/10/2015—————–
    Các cơ quan ngoại giao quan tâm đến vụ sách nhiễu các thành viên Lương Tâm TV
    Chiều ngày 2 tháng 10 năm 2015, Hội AEDC phối hợp với Đại sứ quán Úc tại Hà Nội đã sắp xếp cuộc gặp giữa các quan chức ngoại giao quốc tế với các nạn nhân trong vụ sách nhiễu Lương Tâm TV vào ngày 23 tháng 9 vừa qua.
    Tham gia cuộc gặp là 5 người đã bị câu lưu và sách nhiễu vào ngày 23 tháng 9 gồm có anh Nguyễn Vũ Bình, Lê Thu Hà, Phạm Đắc Đạt, Lê Thị Yến, Nguyễn Mạnh Cường.
    Các cơ quan ngoại giao gồm có: hai viên chức ngoại giao của Đại sứ quán Úc, ông David Muehlke từ Đại sứ quán Hoa Kỳ, ông Jean Philip từ Đại sứ quán Pháp, ông Graham Knight từ Đại sứ Vương quốc Anh, chị Monique Lamoureux từ Đại sứ quán Canada, chị Victoria Rhodin Sandstrom từ Đại sứ quán Thụy Điển, chị Kari Eken Wollebaek từ Đại sứ quán Na Uy.
    Trong cuộc gặp, các quan chức ngoại giao đã lắng nghe các nạn nhân trình bày sự việc họ bị câu lưu, sách nhiễu và bị thu giữ đồ đạc. Các nạn nhân cho rằng họ chỉ thực hiện các quyền con người của họ theo Hiến pháp Việt Nam và Công ước quốc tế. Và những cam kết của chính phủ Việt Nam trong báo cáo định kỳ phổ quát trước Hội đồng Nhân quyền của LHQ là dành không gian cho truyền thông phi nhà nước tại Việt Nam.
    Việc họ bị cơ quan an ninh câu lưu, sách nhiễu, thu giữ đồ đạc của họ là quá bất công và xâm phạm đến các quyền con người của họ. Bốn trong năm người đã bất hợp tác với cơ quan an ninh trong quá trình làm việc.
    Đại diện các nạn nhân đã kêu gọi các cơ quan ngoại hãy lên tiếng bênh vực cho họ. Đồng thời giúp cho chương trình Lương Tâm TV có thể tiếp tục để phục vụ Nhân dân Việt Nam.
    Các quan chức ngoại giao đã bày tỏ sự ủng hộ với các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người dân Việt Nam. Họ sẽ tiếp tục theo dõi sát sao vụ việc này.
    ———————– 03/10/2015————————
    Công an Thái Bình bắt giam cựu tù chính trị Trần Anh Kim, khởi tố ông theo Điều 79
    Ngày 1/10, Công an tỉnh Thái Bình thông báo cho bà Thơm vợ của cựu tù chính trị Trần Anh Kim rằng họ đã ra lệnh tạm giam ông trong 4 tháng, khởi tố bị can để điều tra ông theo Điều 79 của Bộ luật hình sự.
    Quyết định khởi tố được đưa ra sau 9 ngày tạm giữ ông Kim, một người mới mãn hạn tù 5 năm và sáu tháng vì bị kết tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.
    Ông Kim bị bắt hôm 21. Công an nói rằng họ đã thu giữ trong laptop của ông có tài liệu liên quan đến lực lượng dựng cờ dân chủ.
    Kể từ khi ông bị bắt, bà Thơm luôn bị giám sát 24/24.
    ======= 04/10/2015=========
    Đại diện toà đại sứ các nước gặp các nhà bất đồng chính kiến trong nước
    Vào lúc 16 giờ chiều ngày 02 tháng 10 năm 2015, đại diện toà đại sứ các nước Phương Tây đã gặp gỡ các nhà hoạt động dân chủ – nhân quyền trong nước, tại khách sạn Daewoo, Tp Hà Nội.
    Phái đoàn toà đại sứ gồm: ông David V.Muehlke – Đại sứ quán Hoa Kỳ, bà Rose McConnell – Đại sứ quán Úc, bà Monique Lamoureux – Đại sứ quán Canada, bà Kari Eken Wollebek –Đại sứ quán Na Uy, và ông Robbie Taylor – Đại sứ quán New Zealand.
    Phía các nhà hoạt động dân chủ – nhân quyền trong nước gồm: chị Thúy Nga, anh Trương Minh Tam, anh Chu Mạnh Sơn, anh Trương Minh Hưởng.
    Chị Thúy Nga cho phóng viên SBTN biết: “Tôi đã trình bày với các Ngài nhân viên toà đại sứ các nước về tình trạng tôi bị nhà cầm quyền CSVN ngăn cản quyền tự do đi lại, công an bảo kê cho côn đồ hành hung dã man trong những dịp gần đây. Tôi cũng trình bày đến trường hợp cụ Hà Thị Đức, 82 tuổi, mẹ của dân oan Nguyễn Văn Thiện đã chết khi bị công an bắt, lúc đang trên đường đến tham dự phiên tòa của con trai.”
    Còn nhà hoạt động Trương Minh Tam cho biết: “Tôi mong đại diện các nước phương Tây hãy lưu tâm đến trường hợp các TNLT như: Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Nguyễn Đặng Minh Mẫn khi bị nhà cầm quyền CSVN kết án từ 8 – 13 năm tù. Những người này còn bị tra tấn dã man khi bị đưa vào khu biệt giam. Đặc biệt là anh Đặng Xuân Diệu. Kể từ khi bị bắt cho đến bay giờ, gia đình, người thân chưa một lần được gặp anh và hỏi thăm sức khỏe của anh. Tôi rất lo lắng về tình trạng sức khỏe của TNLT Đặng Xuân Diệu hiện nay. Tôi mong đại diện các đại sứ quán hãy dùng biện pháp nhân đạo can thiệp đến tình trạng các TNLT này.”
    TNLT Chu Mạnh Sơn cho biết: “Tôi đã trình bày đến vấn đề các TNLT sau khi ra tù bị nhà cầm quyền CSVN quản chế, quản thúc tại địa phương không cho đi học, không cho đi làm ăn cũng như không cho ra khỏi địa phương nơi cư trú. Tôi cũng trình bày vụ việc tôi và các nhà bất đồng chính kiến khác bị công an Lâm Đồng hành hung khi đến thăm TNLT Trần Minh Nhật vừa mãn hạn tù vào ngày 28/8/2015.”
    Việc nhà cầm quyền CSVN vi phạm trắng trợn đến tình trạng nhân quyền trong nước làm cho các nước Phương Tây rất quan ngại.
    Ông David V.Muehlke – toà đại sứ Hoa Kỳ cho biết: “Chúng tôi đang chuẩn bị bài phúc trình về tình trạng Nhân Quyền ở Việt Nam để trình báo lên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ. Vì vậy, chúng tôi mong nhận được những đóng góp của quý vị là những người trong nước, để bài phúc trình của chúng tôi được khách quan hơn.”
    ————————————
    Nhà đấu tranh cho tự do tôn giáo Dương Thị Tròn mãn hạn 9 năm tù
    Vào sáng ngày 2 tháng 10, một nhà đấu tranh cho tự do tôn giáo tại Việt Nam đã mãn hạn 9 năm tù trở về đoàn tụ với gia đình.
    Bà Dương Thị Tròn, 68 tuổi, cư ngụ tại ấp Hòa Tân, xã Tân Hòa, huyện Lai Vung, tỉnh Đồng Tháp, Việt Nam. Bà là một trong số những tín đồ Phật giáo Hòa Hảo tích cực bảo vệ cho quyền tự do tôn giáo tại vùng châu thổ sông Cửu Long trước sự đàn áp của chính quyền Cộng sản Việt Nam từ sau năm 1975.
    Bà Tròn là trưởng ban Phụ nữ của Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy. Cùng các tín đồ, bà đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình ôn hòa nhằm lên án chính sách đàn áp tôn giáo của nhà cầm quyền Cộng sản.
    Bà từng nhiều lần công khai tố cáo việc công an mật vụ giả dạng côn đồ hành hung, đánh đập các tín đồ PGHH-TT tại tỉnh Đồng Tháp.
    Bà Tròn cùng chồng là ông Nguyễn Văn Thơ, Hội trưởng Hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy tỉnh Đồng Tháp, bị bắt ngày 2 tháng 10 năm 2006. Sau đó bà Tròn bị đưa ra tòa xử hai lần với hai bản án tổng cộng là 9 năm tù. Còn ông Nguyễn Văn Thơ bị tuyên án 6 năm.
    Sáng ngày 2/10, công an tỉnh Đồng Tháp hứa với sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho đồng đạo đến đón bà Tròn vừa trở về. Nhưng cụ Hội Trưởng Trung Ương Giáo Hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần Túy Nguyễn Văn Điền đã bị chận không cho ra khỏi nhà.
    Phái đoàn Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo tỉnh Vĩnh Long cũng bị công an tỉnh Đồng Tháp chận, đuổi về tại quốc lộ 54. Công an đã hành hung, dùng lời lẽ khiếm nhã nói chuyện với các tín đồ.
    Hiện tại khu vực gần nhà bà Dương Thọ Tròn công an canh giữ rất đông, họ hạn chế đồng đạo đến thăm.
    Từ Đồng Tháp, bà Tròn cho biết sức khỏe suy yếu, nhưng vẫn mạnh mẽ lên án hành động ngăn cấm quyền tự do tín ngưỡng của Cộng sản Việt Nam.