Monday, 30 September 2013

KHI "BẠN DÂN" KẾT HỢP CÔN ĐỒ XỬ DÂN


000_Hkg6742732-305.jpg
Một tên côn đồ (ở trần) đến hăm dọa những người theo Pháp Luân Công đang ngồi thiền trước ĐSQ TQ tại Hà Nội hôm 24/11/2011, ảnh minh họa.
AFP photo

Vào ngày tháng 9 vừa qua, gia đình blogger Nguyễn Tường Thụy tạHà Nội cùng một số khách mời gồm 2 mẹ con bà Nguyễn Thị Nhung, Nguyễn Phương Uyên; bà Dương Thị Tân là vợ cũ của blogger Điếu Cày; cựu tù nhân chính trị Phạm Bá Hải cùng doanh gia Lê Quốc Quyết là em của LS Lê Quốc Quân, tất cả lâm nạn về tay công an mà – nói theo lời blogger Nguyễn Tường Thụy – họ hành động “chắc chắn sai, trẻ con cũng biết là sai”.
Trong khi công an hành hung bà Dương Thị Tân, anh Lê Quốc Quyết thì bị  công an “nắm cổ dúi từ trên xe xuống,vừa đi vừa đá, đạp vào mặt rất nhiều lần…” mà blogger Nguyễn Tường Thụy chứng kiến họ đánh người “ rất có nghề”, thì Tim Phạm báo động qua Facebook rằng:
Đồng bào cả nước hãy nhìn xem, Phương Uyên bị lôi vào phòng và bị đánh hộc máu mũi, máu mồm !!! Một đám an ninh CS nhào vô hành hung một cô gái một cách hèn hạ tại phi trường nội bài, Hà Nội !!! Sau khi bị lôi đi, Phương Uyên đã bị chúng đánh hộc máu…

Đồng bào cả nước hãy nhìn xem, Phương Uyên bị lôi vào phòng và bị đánh hộc máu mũi, máu mồm !!! Một đám an ninh CS nhào vô hành hung một cô gái một cách hèn hạ tại phi trường nội bài, Hà Nội !!!
- facebooker Tim Phạm 
Lên tiếng với Đài ACTD, mẹ Nguyễn Phương Uyên là bà Nguyễn Thị Nhung cho biết:
Họ xông lên túm tóc tôi, nắm trong tay rất chặt, tống vào trong tường. Cả hai mẹ con tôi tóc dài đều bị làm như thế hết,nói chung rất thô bạo…Trời mưa rất to, hai mẹ con tôi bị họ vật xuống đường lôi đi, ướt sũng hết, chân không có dép. Họ bắt như bắt cóc…Họ lôi tôi sềnh sệch dưới nền, người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương tâm, đau lòng. Toàn bộ an ninh của Bộ và công an sở tại chừng 30 người họ hành hạ mẹ con chúng tôi suốt đêm không cho ăn uống gì hết. Khi tôi tỉnh lại và nói được, tôi nói rất nhiều là chúng tôi không có tội, không vi phạm luật pháp, các anh không thể xuống tay với đồng loại như vậy được.
Cũng hôm 25 tháng 9 vừa rồi, công an TP Pleiku, tỉnh Gia Lai, tùy tiện từ bên ngòai khóa chặt cửa nhà của bà Trần Thị Hồng là vợ MS Nguyễn Công Chính đang thọ án tù 11 năm. Bà lên tiếng với Đài ACTD vào thời điểm vừa nói như sau:
Tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao nữa mà từ hôm qua đến giờ công an cứ đóng chốt trước nhà và tôi đi đâu thì họ cũng đi theo, kể cả khi tôi chở con đi học thì họ cũng chạy theo đuôi. Tối hôm nay vào lúc 8 giờ tôi muốn chở con bé đi khám bệnh vì nó bị ho, sốt khi tôi ra mở cổng thì bên ngoài họ lấy giây kẽm sắt họ đã cột cứng cái cổng rồi cho nên mẹ con ra không được. Hiện thời bây giờ trong nhà tôi là phụ nữ và 5 đứa nhỏ không biết sắp tới họ sẽ đối xử như thế nào…Nhà của mình giống như một nhà tù. Tôi thấy vấn đề này nó quá vô lý. Trong khi nhà mình đang ở một cái không gian như vậy mà mình bị nhốt toàn đàn bà với con nít thì tôi thấy họ vi phạm về nhân quyền và tự do của con người quá mức. Họ đối xử với gia đình tôi một cách tàn nhẫn suốt bao nhiêu năm nay rồi mà bây giờ vẫn tiếp tục như vậy thì tôi không biết hành vi sắp tới họ sẽ đối xử với gia đình tôi ra sao nữa.
Công an vô cảm với chính đồng bào
000_Hkg5049234-250.jpg
Công an đàn áp người dân biểu tình chống TQ tại Hà Nội hôm 26/6/2011. AFP photo
Trước hành động ngày càng tùy tiện, phi pháp, vô cảm và lạ thường ngay trong thế kỷ 21 của giới tự hào “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” trong một thể chế mệnh danh “của dân, do dân, vì dân” và “dân chủ gấp vạn lần tư bản”, thì MS Nguyễn Trung Tôn từ Thanh Hóa phản ứng:
Chúng tôi mong rằng lực lượng công an, an ninh là lực lượng bảo vệ an ninh, trật tự cho cuộc sống của người dân được bình yên. Nhưng trái lại, tôi thấy công an VN hiện kết hợp với côn đồ để hành xử với người dân theo tính chất của kẻ cướp. Thực sự, ở VN bây giờ, công an chỉ khác côn đồ ở bộ quần áo thôi. Khi họ cởi quần áo công an ra thì họ là cướp mà khi mặc quần áo vào thì họ là công an. Nhưng ngay khi mặc quần áo công an thì họ vẫn là kẻ cướp – cướp dựa trên quyền lực. Khi không dựa trên quyền lực được để cướp thì họ lại cởi áo ra để làm xã hội đen. Tóm lại, hành động của công an thì chẳng khác gì côn đồ.
Nhắc tới hành động công an, Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp, Chủ tịch Ủy ban Công Lý-Hòa Bình của Hội Đồng Giám Mục VN kiêm Giám Mục Chính Tòa của Địa Phận Vinh không khỏi thắc mắc:
Không hiểu câu nói “Công an là bạn dân” trong hoàn cảnh này thì công an có là bạn dân không. Trong thời gian ít lâu nay chúng ta thấy hành động của công an là quá bạo tàn đối với người dân không chỉ ở đây mà nhiều chuyện đã xảy ra. Con đường mà mọi người mong đợi là đi đến một nhà nước pháp trị, một nhà nước dân chủ, một nhà nước đối thoại, một nhà nước văn minh nhân ái, có lẽ đang bị giật lùi chăng. Tôi thấy hình ảnh của nhà nước bị mất, bị thiệt hại chứ không phải nỗi đau về thể xác của một số nạn nhân đó.

Trong thời gian ít lâu nay chúng ta thấy hành động của công an là quá bạo tàn đối với người dân không chỉ ở đây mà nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi thấy hình ảnh của nhà nước bị mất...
- ĐGM Nguyễn Thái Hợp
Trong khi đó, TS Nguyễn Quang A từ Hà Nội cũng báo động về tình trạng mà ông gọi là “công an hóa bộ máy nhà nước”, qua đó, “ Rất nhiều quan chức cấp cao ngành công an đã trở thành các bí thư, chủ tịch tỉnh, các cán bộ cao cấp của các bộ ngành khác. Cấp huyện cũng thế. Bên trong bộ máy nhà nước, bộ máy đảng của nhiều địa phương, tỷ lệ các quan chức nguyên là công an cũng đáng kể.Và văn hóa làm việc của nhiều cơ quan nhà nước trung ương, địa phương cũng bị ảnh hưởng bởi văn hóa công an”.
Theo nhà báo có tên Viết Từ Sài Gòn thì trong một đất nước mà ngành an ninh chỉ lo theo dõi, điều tra lai lịch và làm khó, trấn áp, đánh đập, bắt bớ, bỏ tù những người yêu nước chân chính bằng cách gán cho họ cái tội “phản động”, trong khi đầy dẫy tội phạm “tung hoành ngang dọc” ngoài xã hội, tội ác ngày càng tăng, “sự man rợ làm cho con người trở nên co cụm”… mà lực lượng công an, an ninh chỉ “làm qua loa chiếu lệ”, thì thử hỏi, liệu người dân có còn tin vào an ninh nữa hay không?
Nói đến tác phong và hành động của công an VN hiện giờ, nhà thơ Lê Hòai Nguyên, từng là đại tá công an, có sáng tác bài tựa đề “Cái giây phút ấy” để mô tả điều ông gọi là “ như một bầy chó dữ”, “sẵn sàng nhảy vào cấu xé nhân dân” với những vần thơ kết rằng:
Không phải của thời trung cổ Mà là Việt Nam thế kỷ XXI Đã được ghi lại Như một vết nhơ…

Thursday, 26 September 2013

Giáo hạt Cầu Rầm hành hương về Mỹ Yên

Giáo hạt Cầu Rầm hành hương về Mỹ Yên

Giáo hạt Cầu Rầm hành hương về Mỹ Yên
Khoảng gần 8.000 giáo dân giáo hạt Cầu Rầm. ngày hôm qua 25/9/2013, đã đồng tiến về Nhà thờ Trại Gáo, giáo xứ Mỹ Yên để cùng hiệp thông cầu nguyện với những nạn nhân đau khổ, đặc biệt cầu nguyện cho hai ông Ngô Văn Khởi và Nguyễn Văn Hải sớm được trả tự do.
Mọi nẻo đường thành phố Vinh và các vùng lân cận thuộc huyện Hưng Nguyên tràn ngập  cờ Hội Thánh và các câu khẩu ngữ “Giáo hạt Cầu Rầm cùng hiệp thông với Giáo xứ Mỹ Yên”, “Chúng tôi nguyện đồng lao cộng khổ với giáo xứ Mỹ Yên”…
Hàng ngàn giáo dân Cầu Rầm hành hương về Linh địa Trại Gáo
Hàng ngàn giáo dân Cầu Rầm hành hương về Linh địa Trại Gáo
Thánh lễ đồng tế tại Linh địa Trại Gáo do các cha trong giáo hạt cùng đồng tế có cha Antôn Đặng Đình Sĩ – linh mục phụ trách linh địa Trại Gáo. Thánh lễ diễn ra trong bầu khí trang nghiêm, sốt sáng, phản ảnh tinh thần hiệp thông của mọi thành phần dân Chúa tại giáo phận Vinh.
cầu râm 1
Sau bản “Tuyên bố của linh mục đoàn Giáo phận Vinh”  bày tỏ sự hiệp thông sâu xa với Đức Giám mục giáo phận để bảo vệ sự thật, lên án bạo quyền và bảo vệ dân lành, những cuộc hành hương hiệp thông về Mỹ Yên của giáo dân các giáo hạt như Đồng Tháp, Thuận Nghĩa, Cầu Râm…. một lần nữa đang là lời lên án mạnh mẽ sự bạo tàn của chính quyền Nghệ An; đồng thời, khẳng định sự sát cánh, đồng lòng của giáo dân giáo phận Vinh với các vị chủ chăn của mình.
cầu rầm 2
Câu nói: “Không gì ngăn nổi lòng dân” thật đúng với giáo dân giáo phận Vinh những ngày qua. Hy vọng nhà cầm quyền hiểu được những chân lý cơ bản ấy để quay về với nhân dân, phục vụ nhân dân và biết đặt quyền lợi của người dân, của tổ quốc lên trên quyền lợi của cá nhân, đảng phái, vì “đảng cộng sản không quang vinh muôn năm” như ảo tưởng.
26/9/2013
Nguồn: Nữ Vương Công Lý

Tuesday, 24 September 2013

Tuyên bố thành lập Diễn đàn Xã hội Dân sự

Tuyên bố thành lập Diễn đàn Xã hội Dân sự

clip_image001[4]-305.jpg
Các nhân sĩ trí thức trong một lần biểu tình chống Trung Quốc năm 2011, ảnh minh họa.
AFP photo
Có 130 nhân sĩ, trí thức đã ký tên vào một bản tuyên bố sẽ thành lập công khai một diễn đàn trên hệ thống mạng lưới Internet toàn cầu. Diễn đàn này có tên Diễn đàn Xã hội Dân sự có mục đích chia sẻ, nhận định, đóng góp và phản biện trước tất cả mọi vấn đề của đất nước và trước mắt là Dự thảo thay đổi Hiến Pháp năm 1992 mà Quốc hội đang soạn thảo.
Căn cứ trên điều 69 Hiến Pháp  của Việt Nam cũng như Công Ước Quốc Tế về những quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đã ký kết năm 1982, những người ký tên đã tuyên bố rằng bất cứ một công dân nào cũng có quyền thực thi và đóng góp vào xã hội dân sự. Bản tuyên bố cũng chỉ ra những khuyết tật mà Việt Nam đang có khiến kinh tế suy sụp, chính trị mất dân chủ và đời sống văn hóa xã hội nguy ngập.
Nhiều người ký tên trong bản tuyên bố này là các đảng viên cao cấp, các giáo sư đã và đang hoạt động trong nhiều lĩnh vực trong và ngoài nước. Đặc biệt trong bản tuyên bố này người ta nhận thấy xuất hiện rất nhiều nhà báo, văn nghệ sĩ cũng như các tổng biên tập những tờ báo lớn như Tuổi Trẻ, Lao động, Sài Gòn Giải phóng cùng ký tên thành lập diễn đàn đặc biệt này.
Đây là lần đầu tiên, một tuyên bố cứng rắn đòi hỏi nhà nước phải chấp nhận nhu cầu thông tin cần thiết mà từ trước tới nay hệ thống truyền thông nhà nước không những chưa bao giờ cho phép mà còn xem đó là phản động chống lại chính quyền nhân dân.

Monday, 23 September 2013

Nhà hoạt động Đỗ Thị Minh Hạnh quyết không ‘nhận tội’ dù tính mạng bị đe dọa

Nhà hoạt động Đỗ Thị Minh Hạnh, tranh đấu vì quyền lợi công nhânNhà hoạt động Đỗ Thị Minh Hạnh, tranh đấu vì quyền lợi công nhân

Một nhà hoạt động nữ ở tuổi đôi mươi đang đối diện với nguy cơ một căn bệnh hiểm nghèo trong nhà tù Việt Nam với bản án 7 năm tù về tội danh “phá rối an ninh trật tự nhằm chống lại chính quyền nhân dân”, theo điều 89 Bộ luật Hình sự, vì tham gia các hoạt động cổ súy đa đảng-dân chủ, bênh vực quyền lợi cho công nhân bị bóc lột sức lao động mà không có công đoàn độc lập bảo vệ.

Đời người chỉ chết có một lần thôi, để cho họ thấy họ không được coi thường tinh thần của dân tộc. Con không có tội. Những việc con làm, bất cứ công dân nào cũng phải làm
Đỗ Thị Minh Hạnh là một cô gái nhỏ nhắn nhưng có nghị lực mạnh mẽ và tinh thần bất khuất. Cô vẫn can đảm đấu tranh chống lại những vi phạm nhân quyền hằng ngày ngay từ sau song sắt nhà tù, bất chấp những hậu quả khắc nghiệt với bản thân và với bệnh tình của mình.

Tạp chí Thanh niên VOA có cuộc trao đổi với bà Trần Thị Ngọc Minh, thân mẫu cô Hạnh, để tìm hiểu về tình trạng của nhà hoạt động trẻ quên mình, dấn thân vì mong muốn một xã hội tiến bộ.
Bấm vào nghe cuộc phỏng vấn thân mẫu nhà hoạt động Đỗ thị Minh Hạnh
Trà Mi: Trường hợp của cô Hạnh đang được quốc tế rất quan tâm, đặc biệt là giới bảo vệ nhân quyền, với các cuộc vận động khắp nơi can thiệp cho cô. Xin bà cho biết tình trạng giam giữ và sức khỏe hiện nay của Hạnh thế nào?

Bà Ngọc Minh: Minh Hạnh bị giam ở trại Xuân Lộc, Đồng Nai. Hạnh báo cho gia đình biết hiện tại cô thường xuyên đau nhức và teo dần một bên ngực trái, mỗi buổi chiều thường bị sốt. Qua tham khảo, gia đình được biết đó là một trong các biểu hiện của bệnh ung thư vú. Chúng tôi rất lo lắng. Vừa qua, sau khi bà con trong và ngoài nước lên tiếng bênh vực Hạnh, nhà cầm quyền cộng sản cho Hạnh đi khám bệnh ở quân đoàn 4, nhưng chỉ được khám sơ sài. Họ nói Hạnh bị di truyền bẩm sinh mà gia đình không ai bị bệnh này cả. Khám ở quân đoàn 4 của trại giam, chúng tôi không tin tưởng. Kết luận của họ, chúng tôi không nhất trí. Chúng tôi sẽ làm đơn đề nghị họ cho đi khám chuyên khoa, có sự giám sát của công an và gia đình. Phải cho cháu xét nghiệm, định bệnh, và điều trị đến nơi đến chốn để cứu tính mạng cho cháu.

Trà Mi: Trong những bức thư cuả Hạnh lọt được ra ngoài, Hạnh kể về những sự chèn  ép, áp bức, áp lực và võ lực đối với cô trong trại giam vì cô dứt khoát không ‘nhận tội’ và quyết đấu tranh đến cùng chống lại những sai phạm. Sau những lá thư đó, điều kiện đối xử của trại với cô khá hơn hay tệ đi?

Bà Ngọc Minh: Sau khi đưa thư lên công luận, nhờ bà con trong ngoài nước lên tiếng mạnh mẽ, cho nên nhà tù có cải thiện. Họ thay đổi thái độ và cư xử với Hạnh tốt hơn, không đàn áp nữa. Hạnh và những người tù trong trại cũng không phải lao động nữa. Họ tử tế hơn.

Trà Mi: Các cựu tù nhân cho biết nếu nhận tội tù nhân sẽ được những điều kiện ưu đãi hơn , được cho đi khám chữa bệnh, được đối xử tử tế hơn…Trong hoàn cảnh bệnh tật đe dọa hiện nay, liệu Hạnh có nghĩ đến điều đó?

Bà Ngọc Minh: Hạnh dứt khoát nghĩ rằng mình không có tội. Ngay cả lúc ở Bình Thuận, khi công an cho tôi gặp Hạnh, Hạnh nói với tôi: “Đời người chỉ chết có một lần thôi, để cho họ thấy họ không được coi thường tinh thần của dân tộc. Con không có tội. Những việc con làm, bất cứ công dân nào cũng phải làm. Nhà cầm quyền cộng sản dùng quyền lực, bạo lực, và tất cả các phương tiện bắt ép chúng con thì đành chịu thôi. Nhưng chúng con không có tội.” Dứt khoát trong lòng Hạnh cho tới giờ phút này vẫn không có tội. Trước phiên tòa, Hạnh cũng nói Hạnh không có tội.

Trà Mi: Chính quyền có từng đặt điều kiện thế nào với cô Hạnh không trong suốt thời gian giam cầm cô?

Bà Ngọc Minh: Mỗi lần tôi đi thăm Hạnh, cán bộ trại giam nói với tôi trong 4 tiêu chí giảm án, tiêu chí đầu tiên là ‘nhận tội’ và họ đề nghị gia đình khuyên Hạnh ‘nhận tội’. Rất nhiều lần ngay Viện Kiểm Sát cũng đề nghị 3 gia đình chúng tôi khuyên các cháu ‘nhận tội để được nhà nước khoan hồng’. Họ cứ vận động tôi phải làm thế nào để cho Hạnh ‘nhận tội’, nhưng tôi có bảo với công an rằng Hạnh nói với tôi: “Không có tin công an.”

Trà Mi: Từ khi nào Hạnh bắt đầu quan tâm đến chuyện phải bảo vệ nhân quyền, phải bênh vực cho người công nhân, và phải dấn thân vì một xã hội tiến bộ?

Bà Ngọc Minh: Từ lúc học lớp 12, Hạnh đã có vẻ bất bình rồi. Hạnh nói đối với Hạnh thì không sao vì gia đình có công với cách mạng, ông nội là lão thành cách mạng, bà nội là liệt sỹ thời kỳ chống Pháp. Lý lịch của Hạnh không có gì để phàn nàn, nhưng Hạnh đấu tranh cho các bạn vì Hạnh thấy rằng làm lý lịch thi đại học và học phí đại học họ đều ưu tiên cho gia đình có công cách mạng và con cán bộ. Hạnh than phiền “Tại sao lại phân biệt lý lịch tốt-xấu? Lý lịch tốt-xấu là thế nào? Chúng con có tội gì để bị phân biệt như vậy?” Khi vào Sài Gòn thi đại học, Hạnh tìm hiểu thực trạng xã hội. Hạnh đã khóc tâm sự với chị gái rằng đất nước đang lâm nguy. Thế rồi sau đó Hạnh âm thầm dấn thân. Từ 2003, Hạnh tham gia các công tác xã hội, giúp đỡ gia đình nghèo. Năm 2005, Hạnh tham gia khối 8406, giúp đỡ dân oan mất đất. Hạnh về đánh máy các hồ sơ khiếu nại đất đai cho dân oan rất nhiều. Từ năm 2005 biết được các hoạt động của Hạnh, tôi có ngăn cản, nhưng sau đó khi Hạnh vào Sài Gòn học Cao đẳng Kinh tế, Hạnh tiếp tục âm thầm hoạt động. Trong thời gian hoạt động, không có Tết nào Hạnh ăn Tết ở nhà cả. Hạnh nói: “Thực trạng xã hội Việt Nam rất bi đát, nguy cơ mất nước, dân rất đau khổ” và Hạnh đi thôi.
 

Trà Mi: Gia đình suy nghĩ thế nào về những hoạt động, lý tưởng mà Hạnh theo đuổi dẫn đến bản án 7 năm tù của cô?

Bà Ngọc Minh:
Khi Hạnh bị bắt, tôi rất buồn, rất đau khổ và giận dữ vì tôi không hiểu biết. Nhưng sau khi tìm hiểu, tôi thấy rằng Hạnh đã làm đúng. Những việc Hạnh làm, mỗi công dân của mỗi nước đều phải làm. Cho nên, gia đình đã hưởng ứng và đồng tình. Điều này đã làm cho Hạnh hạnh phúc. Qua thời gian dài, tôi không đồng tình với Hạnh, Hạnh rất đau khổ, và tôi hối hận đã làm cho con mình đau khổ. Từ khi tôi hưởng ứng việc làm của con, Hạnh rất vui mừng, rất hạnh phúc.

Trà Mi: Với tình trạng hiện nay khi Hạnh đang đứng trước nguy cơ căn bệnh hiểm nghèo, gia đình có dự định thế nào để giúp bệnh trạng của cô được can thiệp kịp thời, đúng mức?

Bà Ngọc Minh: Việc làm của Hạnh cũng như bao nhiêu người khác đã làm như anh Nguyễn Văn Hải hay chị Tạ Phong Tần. Tôi không dám đòi hỏi gì hơn vì những người đó cũng khổ như con mình. Hạnh ở tù như chia sẻ những gian nan với họ. Tôi mong muốn con mình được tự do và cũng mong muốn Hùng, Chương, và những người đã dấn thân cho Tổ quốc được ra tù cùng một lúc. Trước mắt, tôi thiết tha yêu cầu cộng đồng người Việt trong và ngòai nước, cộng đồng quốc tế giúp đỡ, lên tiếng mạnh mẽ cho Hạnh để Hạnh được đi khám chuyên khoa, được điều trị để bảo vệ tính mạng cho Minh Hạnh trong lúc này.

Trà Mi: Còn đối với những người hữu trách, những người đang nắm sự tự do và cả tính mạng của Hạnh trong tay, bà Minh muốn nói gì với họ?

Bà Ngọc Minh:
Tôi muốn nói rằng nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã lừa dối dân, lừa dối dân tộc chúng tôi quá nhiều rồi. Sau 1975, tôi đã phục vụ họ tích cực. Tôi hy sinh tất cả cho chế độ. Họ đã lừa dối chúng tôi và cả quốc tế. Tôi mong muốn nhà cầm quyền phải ý thức được bổn phận của mình, phải có lương tâm, phải thay đổi chính sách cai trị, thả tất cả tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị. Đó là những người yêu nước mà nhà nước phải tôn trọng, trong đó có con tôi.
 

Trà Mi: Nếu như điều kiện đổi lại với việc trả tự do cho cô Hạnh là cô phải ‘nhận tội’. Nếu điều kiện đó được đặt ra với gia đình, gia đình có sẵn sàng khuyên nhủ con mình nghe theo?

Bà Ngọc Minh: Không. Chúng tôi thấy con tôi không có tội. Không bao giờ. Điều này thì không bao giờ. Con tôi đã nói với tôi rằng con tôi không có tội. Và tôi nhận thấy việc làm của con mình từ trước tới nay hoàn toàn vô tội. Không thể bao giờ chúng tôi khuyên con mình ‘nhận tội’.
 

Trà Mi: Kể cả trong trường hợp phải đổi lấy sự nguy kịch về sức khỏe và tính mạng của con gái mình?

Bà Ngọc Minh:
Thưa vâng. Vì điều này sẽ làm cho Hạnh hạnh phúc.
 

Trà Mi: Xin chân thành cảm ơn bà Minh rất nhiều đã dành thời gian cho cuộc trao đổi này. 
(Nguồn: http://www.voatiengviet.com/content/nha-hoat-dong-do-thi-minh-hanh-quyet-khong-nhan-toi-du-tinh-mang-bi-de-doa/1754878.html)

Saturday, 21 September 2013

Tại sao phải trốn chạy hòa bình?

Tại sao phải trốn chạy hòa bình?

Những người Việt Nam tị nạn đi qua một chiếc tàu Hải quân Mỹ; Operation Frequent Wind là cuộc rút quân cuối cùng ở Sài Gòn ngày 29/4/1975. (Ảnh tư liệu của chính phủ liên bang Mỹ)Những người Việt Nam tị nạn đi qua một chiếc tàu Hải quân Mỹ; Operation Frequent Wind là cuộc rút quân cuối cùng ở Sài Gòn ngày 29/4/1975. (Ảnh tư liệu của chính phủ liên bang Mỹ)

Ngày 30 Tháng Tư năm 2013 đánh dấu  kỷ niệm lần thứ 38 ngày Sài Gòn thất thủ, ngày Miền Nam Việt Nam bị Miền Bắc Cộng Sản tiêu diệt - hay thường được nhiều người gọi là ngày kết thúc cuộc chiến Việt  Nam. Nếu không có ngày này, tôi tin  rằng đã không có nhiều nhà hàng Việt Nam như hiện nay nơi bạn ở. Và nếu không có ngày này thì chắc chắn tôi cũng đã không có mặt hôm nay tại nơi này để nói cho các bạn rõ về những gì đã xảy ra từ dạo đó.

Vì đã sinh sống qua gần 2 thập niên ở nước ngoài trước khi quyết định trở lại Việt Nam vào năm 2007, tôi thường được những người tôi gặp trong các chuyến đi của tôi trên thế giới hỏi tôi về thời gian tôi sinh sống ở Việt Nam trong thời kỳ  hậu chiến sau năm 1975 và về tình hình đất nước hiện nay, 38 năm sau. Điều thường khiến tôi ngạc nhiên nhất là khi tôi hỏi lại họ về những gì họ đã biết về đất nước tôi thì hình như chỉ có 2 phiên bản Việt Nam được nhắc tới.

Phiên bản  thứ nhất là một Việt Nam đẩy rẫy những câu chuyện kinh hoàng và những hình ảnh về một đất nước tan nát vì bị cuộc chiến do người Mỹ dẫn đầu tàn phá. Phiên bản thứ hai là một con hổ kinh tế đang trỗi dậy ở Viễn Đông, điểm đến “thời thượng” của những người trẻ trung và danh tiếng.

Brad Pitt và Angelina Jolie đã tiếp tục trở lại Việt Nam. À! trước đây không lâu họ còn nhận một em bé Việt Nam làm con nuôi và đặt tên cho em là Pax – Hòa Bình.  Trong khi hàng đoàn du khách ba-lô từ Úc, châu Âu  và khắp nước Mỹ đã thành tâm làm theo lời khuyên của sách hướng dẩn du lịch Lonely Planet để ghé thăm mọi nơi từ Hà Nội đến Thành phố Hồ Chí Minh, tên mới của Sài Gòn, để sững sờ trước nền văn hóa và cảnh sắc mỹ tú của đất nước này. Để nếm thữ hương vị một bát “phở” trước khi bắt đầu một ngày rong chơi với một ngân sách tiết kiệm. Họ đã có thể nhìn thấy tận mắt rằng bây giờ mọi thứ đều thanh bình, yên ổn  và dân chúng có vẻ hạnh phúc, hài lòng với vận mệnh mới của mình
.
Hay ít ra nó cũng có vẻ như vậy.

Cho đến khi tôi cho họ biết sự thật không hẳn vậy.

Như các bạn thấy, cũng giống như 2 triệu người Việt Nam khác đã rời bỏ đất nước từ cái ngày định mệnh đó 38 năm trước đây, gia đình tôi đã đến nước Úc như những người tỵ nạn, do hậu quả của cuộc chiến Việt Nam. Sự thật chúng tôi là một phần trong cuộc vượt thoát ồ ạt đầu tiên của người Việt Nam rời bỏ quê cha đất tổ.

Mặc dù đã xảy ra nhiều cuộc chiến tranh với nước Trung Hoa láng giềng ở phương bắc, mặc dù đã trải qua một trăm năm đấu tranh giành độc lập chống chủ nghĩa thực dân Pháp, và mặc dù đã là nạn nhân của một nạn đói khủng khiếp do người Nhật gây ra trong Thế chiến thứ II, tiếp  theo đó là Chiến tranh Việt Nam kéo dài cho đến năm 1975, người Việt nam đã luôn gắn bó với nơi chôn nhau cắt rốn và chấp nhận chịu đựng tất cả để chọn Việt Nam làm quê cha đất tổ.

Bất chấp mọi cuộc đổ máu. Bất chấp mọi mất mát, thiệt hại.

Nhưng, lần đầu tiên trong lịch sử của đất nước chúng tôi và chẳng bao lâu sau khi chiến tranh chấm dứt, người ta bắt đầu ra đi, thoạt tiên là từng nhóm nhỏ, rồi sau đó là hàng chục ngàn người. Họ đi bằng thuyền và đi bộ. Bất chấp mọi hiểm nguy trên biển cả và những gì đang chờ đợi họ tại bến bờ bên kia. Theo ước tính, từ 10% cho đến 30% tổng số thuyền nhân đã không  bao giờ được đặt chân lên đất liền. Từ 1975 đến 1997, khi cuộc vượt thoát ồ ạt chấm dứt, đã có khoảng 1 triệu người Việt Nam đến được các nước lân cận.

Điều này bắt buộc phải đặt ra câu hỏi: Tại sao họ lại phải trốn chạy hòa bình?
Câu trả lời rất đơn giản. Đó là ngay cả sau khi chiến tranh kết thúc và hòa bình được lập lại, sự thật và công lý chưa bao giờ thắng thế trên đất nước tôi. Báo cáo viên đặc biệt của LHQ về quyền tự do hội họp và lập hội, Ông Maina Kiai, mới đây đã gọi tình trạng này là một “cơn hôn mê hòa bình” (peace coma). Rằng nhân danh hòa bình, chúng ta đã cố tình làm ngơ trước những vi phạm trắng trợn nhất về quyền con người bởi các chế độ áp bức nhất trên thế giới hiện nay, trong đó có chế độ Cộng sản Việt Nam.

Ba tháng sau ngày 30 Tháng Tư 1975, cha tôi, cùng với hàng trăm ngàn quân nhân và trí thức của Miền  Nam Việt Nam đã bị tống  vào các “trại cải tạo” mà không được xét xử. Ba 3 năm sau đó, ông được thả nhưng không được  phép trở lại nghề dạy học; thay vào đó, giống như các gia đình khác bị buộc tội “phản cách mạng”, chúng tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà của chúng tôi ở Sài Gòn và cưởng bách dời cư đến những nơi gọi là “các khu kinh tế mới” để nhường chỗ cho một nhà nước không tưởng mới.

Thuyền nhân Việt Nam chờ được cứu vớt.Thuyền nhân Việt Nam chờ được cứu vớt.
Điều đó đã tạo ra làn sóng đầu tiên của thuyền nhân rời khỏi Việt Nam. Cha tôi là một trong những người này.

Kế tiếp, những người Cộng sản chiến thắng mới bắt tay vào việc quốc hữu hóa mọi doanh nghiệp và khởi sự thực hiện một chương trình kinh tế xã hội chủ nghĩa theo đó mọi tư liệu sản xuất và quyền sở hữu đất đai giờ đây đều thuộc về nhà nước thay vì các cá nhân như trước.  

Điều này gây nên làn sóng người tỵ nạn thứ nhì rời bỏ Việt Nam, và đợt vượt thoát này chỉ ngừng lại khi Hà Nội nhận ra rằng việc tiếp tục thực hiện chính sách đó sẽ đưa đển chỗ sụp đổ hoàn toàn của nền kinh tế đất nước. Được hỗ trợ bởi tinh thần của chính sách “perestroika” (cải tổ) ở Liên Xô cũ vào cuối thập niên 1980, các nhà lãnh đạo đảng bắt đầu một loạt cải cách kinh tế và trong 2 thập niên qua những cải cách này đã giúp Việt Nam thoát ra khỏi nạn nghèo khổ cùng cực.

Tuy nhiên chế độ xã hội và chính trị của đất nước này vẫn không có gì thay đổi  và cho đến tận hôm nay, tất cả đất đai vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà nước và hàng trăm người bất đồng chính kiến vẫn còn bị giam cầm chỉ vì họ dám thách thức sự cai trị độc đảng của Đảng Cộng sản Việt Nam. Sự thật là Facebook bị ngăn chặn, không một phương tiện truyền thông độc lập nào được phép hoạt động, các cuộc biểu tình phản đối bị nghiêm cấm, và những người bảo vệ nhân quyền thường xuyên bị sách nhiễu, khủng bố. Để cuối cùng một số nhân vật bất đồng chính kiến phải đào thoát để xin tỵ nạn chính trị ở các nước khác trong khi những người ở lại có thể bị kết án đến 16 năm tù vì những hoạt động ủng hộ nhân quyền của họ.

Như vậy, một sự thật phũ phàng là vẫn còn người tỵ nạn từ Việt Nam và không có hòa bình thật sự hay công lý được thực hiện trên quê hương tôi.

Bởi thế, câu hỏi mà tôi thường đặt ra là:

Tất cả những người có thiện ý từng phản đối cuộc chiến Việt Nam trong những thập niên 60 và 70 ngày nay đang ở đâu?

Phải chăng họ chẳng màng tìm hiểu những gì đã xảy ra sau đó tại Việt Nam?

Quan trọng hơn, giờ đây họ có thể làm gì để góp phần giúp cho Việt Nam trở thành một nơi tốt đẹp hơn, tự do hơn? Như họ đã từng nhiệt tình tuyên bố cách đây 4 thập niên trước.

(Nguồn:  http://www.voatiengviet.com/content/tai-sao-phai-tron-chay-hoa-binh/1651044.html)

‘Nước Non Ngàn Dặm Ra Đi’

‘Nước Non Ngàn Dặm Ra Đi’

Hàng trăm người tị nạn bị chết đuối mỗi năm trong các cuộc hành trình nguy hiểm trên những chiếc thuyền mỏng manh và quá tải đến Australia.Hàng trăm người tị nạn bị chết đuối mỗi năm trong các cuộc hành trình nguy hiểm trên những chiếc thuyền mỏng manh và quá tải đến Australia.

Ngay sau khi thắng cử và trở thành Thủ tướng mới nhất của Úc, ông Tony Abbott, thủ lãnh đảng Tự Do, đã thẳng thắn tuyên bố trước tiên ông sẽ thực hiện hai điều.

Thứ nhất, đảng của ông sẽ bãi bỏ thuế carbon do đảng Lao Động lúc còn cầm quyền đặt ra. Thứ hai, ông sẽ ngăn không cho tàu đến Úc – “stop the boat from coming”.

Tàu gì thế, thưa ông?

Xin thưa, tàu tỵ nạn.

Từ đâu đến, thưa ông?

Xin thưa, trong 8 tháng vừa qua, phần lớn đến từ Việt Nam.

Cảm giác đầu tiên của tôi khi nghe ông tuyên bố câu này là... buồn. Và sau đó là tủi. Buồn vì mãi cho đến bây giờ câu chuyện thuyền nhân vẫn chưa chấm dứt. Và tủi vì từ trước đến nay hầu như đi đến đâu thuyền nhân Việt Nam cũng bị xua đuổi. Bị cho là gánh nặng mà những nước trong khu vực phải cưu mang.

Chẳng lẽ đất nước mình sau bao năm không chiến tranh, được cho là an bình, ngày càng phát triển, vẫn không thể giữ được chân của chính con dân Việt? Điều gì buộc họ phải bỏ tiền, bỏ công (và cũng có thể là bỏ mạng), vượt đại dương trên hàng ngàn hải lý để đến Úc xin tỵ nạn? Và có chắc là, ngay chính quê hương thứ hai của tôi, sẽ đối xử với họ một cách công bằng, nhân đạo theo đúng tinh thần của Công ước về Người tỵ nạn mà nước Úc là một thành viên?

Với một lời tuyên bố thẳng thừng như vậy được dùng như một chiêu thức để tranh cử, không cần phải là một người thông minh, tôi cũng biết câu trả lời sẽ là KHÔNG.

Chắc chắn, những thuyền nhân Việt Nam sẽ không được đối xử theo đúng tinh thần của Công ước và luật pháp quốc tế.

Chắc chắn, nếu chúng ta không lên tiếng, quyền lợi của họ sẽ bị chà đạp và sớm hay muộn họ cũng sẽ bị trả về Việt Nam, nơi không một ai trong chúng ta có thể xác quyết họ sẽ bị đối xử ra sao. Nhất là đối với những người đã bị đàn áp trước khi ra đi.

Bởi thế tôi đâm bực. Và tức, tự hỏi tại sao một ông Thủ tướng, từng là một luật sư, tốt nghiệp đại học Oxford lại có thể bất nhẫn đến thế với thuyền nhân Việt Nam?

Cũng có thể vì ông chưa hiểu cặn kẽ về tình hình Việt Nam hiện nay, đặc biệt là ở Nghệ An, Vinh, nơi có nhiều thuyền nhân là người Công Giáo ra đi. Một trong hơn 300 thuyền nhân Việt Nam hiện đang bị giam tại trại Yongah Hill ở tiểu bang Tây Úc là con của một trong hai người Công giáo cách đây trên hai tháng đã bị công an ở Vinh bắt cóc. Điều này dẫn đến việc giáo dân ở Mỹ Yên buộc công an phải thả họ ra và vì thế họ đã bị đàn áp dã man.  Điều này hầu như ai cũng biết.

Nhưng các bạn có biết con em của họ hiện đang bị giam ở Úc hay không?

Và các bạn có biết không, ngay sau khi họ đặt chân đến Úc, nếu họ chỉ bảo lý do họ ra đi “vì cuộc sống ở Việt Nam gặp khó khăn” mà không nói rõ là họ “muốn xin tỵ nạn ở Úc”, thì họ sẽ bị rớt thanh lọc ngay lập tức và chờ ngày bị tống về lại Việt Nam. Sau khi bị chính công an Việt Nam hạch hỏi ngay trên đất Úc, thông qua lời mời và chấp thuận của Bộ Di Trú Úc cho công an Việt Nam vào tra hỏi.

Lý do chính phủ Úc đưa ra là “chỉ để xác nhận danh tánh” của những người bị rớt thanh lọc và phải trở về nguyên quán. Nhưng dễ gì các “ông kẹ” công an Việt Nam chỉ hỏi có thế? Nghề của họ là buộc tội bất kể bằng chứng ra sao và dùng bất kỳ thủ đoạn nào có thể để đạt được mục tiêu. Tôi không nói ngoa cũng không cường điệu khi xác nhận điều này. Vì chính tôi đã từng là nạn nhân của cái gọi là Cục Quản Lý Xuất Nhập Cảnh trực thuộc Bộ Công An. Thái độ trịch thượng, kẻ cả của họ, cách họ buộc tôi phải khai nhận những điều không đúng sự thật, khi giả vờ, lúc trấn ép, trong suốt 6 tháng dài sẽ mãi không bao giờ tôi có thể quên được. Và tôi cũng sẽ không bao giờ ước muốn điều này sẽ xảy ra cho bất kỳ ai, kể cả những người tôi không ưa thích.

Thế vậy mà, ngay trên đất Úc và ngay trong lúc này, những thuyền nhân Việt Nam vẫn phải gặp công an để trả lời họ. Trả lời những đồng chí, đồng hành của họ đang đánh đập, vây bắt cha mẹ, anh em, bạn bè họ.

Thử hỏi, nếu bạn là những thuyền nhân tân thời của thế kỷ 21, bạn có tức không?

Thử tưởng tượng lúc bạn còn ở trại, vừa mới lên bờ, chưa kịp hoàn hồn, chỉ vừa mới trả lời câu “tôi đi vì cuộc sống gặp khó khăn”, thế là bạn bị rớt thanh lọc và phải gặp công an Việt Nam ngay trong trại cấm. Bạn sẽ nghĩ gì? Có sợ lắm không? Có biết là những quyền lợi chân chính của mình đang bị chà đạp, tước bỏ?

Hỏi đã là trả lời. Đã và đang có nhiều thuyền nhân Việt Nam ở Úc hiện đang sống trong lo sợ, hoang mang, chán chường và tuyệt vọng. Có ít nhất một trường hợp tìm cách tự tử. Và một số anh em tìm cách trốn trại.

Thế thì chúng ta có thể làm gì được cho họ?

Xin thưa, rất nhiều.

Trước tiên, chúng ta phải lên tiếng. Nếu cộng đồng người Việt, đặc biệt là cộng đồng người Việt ở Úc, không lên tiếng, thì không một cộng đồng nào sẽ lên tiếng.

Kế đến, chúng ta cần thành lập một uỷ ban – a taskforce – để phối hợp với các tổ chức NGOs, những luật sư có lòng, có kiến thức trợ giúp pháp lý cho đồng bào mình. Không phải thuyền nhân Việt Nam nào cũng là người tỵ nạn xét theo luật quốc tế. Nhưng chắc chắn một điều, nếu không được trợ giúp pháp lý để hiểu rõ luật pháp đầy đủ và cặn kẽ, số người bị rớt thanh lọc sẽ cao hơn rất nhiều.

Cuối cùng, chúng ta cần phải nói lớn và rõ cho tất cả mọi người cùng nghe, kể cả đương kim Thủ tướng Úc  Tony Abbott, về những gì đang xảy ra ở Việt Nam. May ra  đến lúc ấy ông mới hiểu rõ bản chất của sự việc. Biết đâu chừng đến lúc ấy ông mới sẵn lòng đón nhận những người Việt tỵ nạn hiện đang tạm trú khắp nơi trên Đông Nam Á. Ở Indonesia, Thái Lan, Campuchia  và Philippines.

Nhưng biết đến bao giờ người Việt Nam mới dừng chân, không bỏ nước ra đi?


(NGUỒN: http://www.voatiengviet.com/content/nuoc-non-ngan-dam-ra-di/1753281.html )

"Dân vi phạm 2 triệu bỏ tù, quan tham nhũng 2 tỉ án treo!?"

(PetroTimes) - Chủ tịch Hội đồng dân tộc của Quốc hội Ksor Phước đã đưa ra nhận xét khi nói về công tác phòng chống tham nhũng (PCTN).
Hôm nay (18/9), Chính phủ báo cáo Ủy ban Thường vụ Quốc hội (UBTVQH) tình hình phòng chống tham nhũng 8 tháng đầu năm 2013. Đa số ý kiến các Ủy viên UBTVQH đều tán thành mô hình và phương thức hoạt động của các lực lượng chức năng.
Theo báo cáo của Thanh tra Chính phủ, 8 tháng đầu năm đã có 36 trường hợp người đứng đầu bị xử lý do thiếu trách nhiệm để xảy ra tham nhũng, trong đó, có 4 người đã bị xử lý hình sự. Các bộ, ngành, địa phương đã tiến hành trên 4.700 cuộc kiểm tra và đã xử lý hàng trăm cán bộ viên chức, trả lại quà tặng đúng quy định cho cơ quan, tổ chức với tổng giá trị 178 triệu đồng.
Chủ tịch Hội đồng dân tộc của Quốc hội Ksor Phước
Về kết quả phát hiện, xử lý hành vi tham nhũng, Chính phủ cho hay, toàn ngành thanh tra phát hiện 73 vụ và 80 đối tượng tham nhũng. Nhiều cơ quan tập trung phát hiện và xử lý tham nhũng điển hình như Ngân hàng Nhà nước Việt Nam (phát hiện 21 vụ việc, xử lý 30 cán bộ).
Tuy nhiên xung quanh tình hình tham nhũng vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút, Chủ tịch hội đồng dân tộc Ksor Phước tiếp tục đưa ra những phát biểu mạnh mẽ. Ông cho rằng, thông tin là vấn đề gây bức xúc nhất trong dư luận. Dẫn chứng từ con số 98 nghìn thông tin liên quan đến tội phạm trong năm 2013, Chủ tịch Hội đồng dân tộc thắc mắc có bao nhiêu trong số đó liên quan đến tham nhũng và cơ quan PCTN xử lý lượng thông tin trên như thế nào? Kết quả xử lý sẽ thể hiện hệ thống chính trị có quyết tâm chống tiêu cực đến nơi đến chốn hay không!?
“Ban chỉ đạo TƯ về PCTN có được biết, trong các vụ án nghiêm trọng do Ban trực tiếp chỉ đạo, hoặc cán bộ thuộc cấp ủy cấp tỉnh, thành phố quản lí, có bao nhiêu vụ có nhận chỉ đạo, can thiệp bằng miệng, bằng văn bản hay không?”. Ông Ksor Phước phát biểu: “Qua chỉ đạo, qua ý kiến có nhiều vụ án thu hẹp lại, thậm chí xẹp xuống. Thực tế cho thấy, rất nhiều đồng chí có chức quyền can thiệp vào quá trình điều tra của các lực lượng chức năng. Bộ Chính trị, các Ủy viên Bộ Chính trị cần phải nắm rõ thông tin và thể hiện rõ thái độ trước khi đưa ra Trung ương xem xét, quyết định.”
Chủ tịch Hội đồng dân tộc đưa ra rất nhiều viện dẫn về tính minh bạch của công tác PCTN. “Có nhiều vụ việc kéo dài, đúng sai như thế nào, điều tra, xử lý đến đâu… không được thông tin công khai đã làm giảm lòng tin của nhân dân, của cán bộ, Đảng viên. Mỗi khi các vụ việc liên quan đến cán bộ… "im im" như vậy là lúc lòng dân bất an. Tôi cho rằng còn ý kiến can thiệp vào quá trình điều tra thì chúng ta còn không thể giải quyết được tham nhũng. Mập mờ, ngay cả những cán bộ TƯ như tôi còn băn khoăn thì ở dưới như thế nào?”
Xung quanh vấn đề minh bạch, ông Ksor Phước dẫn chứng người dân phạm tội 2-3 triệu đồng thì bỏ tù, trong khi cán bộ Nhà nước tham nhũng mấy tỉ đồng thì hưởng án treo. Đau xót hơn, gần đây tham nhũng diễn ra ở cả những vấn đề an sinh xã hội, như vấn đề người có công, công tác dân tộc, xóa đói giảm nghèo, phòng chống lụt bão… “Chất lượng cuộc đấu tranh PCTN là vấn đề cực lớn. ĐBQH nhận sức ép rất lớn từ nhân dân và cử tri cả nước, các đồng chí có trả lời được vì sao để tình hình vẫn căng thẳng không?”
Lê Tùng

(NGUỒN: http://petrotimes.vn/news/vn/chinh-tri/dan-vi-pham-2-trieu-bo-tu-quan-tham-nhung-2-ti-an-treo.html)

Monday, 16 September 2013

Hiện tượng tức nước vỡ bờ ở Việt Nam

( Nguồn: https://www.facebook.com/radiochantroimoi )
Ngày 4 tháng 9 vừa qua, hàng trăm công an tỉnh Nghệ An đã tấn công vào bà con giáo dân thuộc giáo xứ Mỹ Khê khiến cho hơn 30 người bị thương khi những giáo dân này tụ họp trước trụ sở nhân dân xã Nghi Phưong để đòi hỏi chính quyền xã phải thả 2 giáo dân là ông Ngô Văn Khởi và Nguyễn Văn Hải bị công an Tỉnh giam giữ trái phép từ ngày 27 tháng 5 như đã hứa.

Trong khi đó, vào chiều ngày 11 tháng 9 vừa qua, anh Đặng Ngọc Viết vì quá phẫn uất về việc đất đai bị cưỡng chiếm một cách vô lý, đã cầm súng xông vào trụ sở Ủy ban Nhân dân thành phố Thái Bình, bắn thẳng vào các cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất khiến một người chết và ba người khác trọng thương và sau đó tự sát trong sự kinh ngạc của mọi người.

Hai sự kiện xảy ra đến từ hai động lực và hoàn cảnh khác nhau, nhưng có cùng một ý nghĩa. Đó là hiện tượng tức nước vỡ bờ đang manh nha ở Việt Nam, khi mà người dân không còn có thể nhẫn nại chờ đợi những sự giải quyết của các quan chức CSVN. Để tìm hiểu thêm về hiện tượng này, chúng tôi xin mời quý vị theo dõi phần nhận định sau đây của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí Thư Đảng Việt Tân trong chương trình phát thanh hôm nay.

Cái giá của độc đảng

Đảng kỳ của Đảng Cộng sản
Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo toàn diện đất nước Việt Nam suốt mấy mươi năm qua
Việc Đảng Cộng sản Việt Nam quyết bám giữ quyền lãnh đạo của mình là điều dễ hiểu.
Nhưng cái lý lẽ Đảng đưa ra mới khó hiểu.

Nhưng nó có lợi cho Đảng trước hết thì không có gì phải bàn cãi.Đảng nói rằng điều đó có lợi cho dân cho nước – đây là điều cần phải bàn lại.
Thử động đến quyền lãnh đạo của Đảng xem. Sẽ biết!
Những ngày này, có lẽ ít ai biết rõ điều này hơn ông Lê Hiếu Đằng, người vừa kêu gọi thành lập đảng đối lập.

Đánh người nằm bịnh

Đầu tiên các báo mang họ ‘nhân dân’ nhưng thân Đảng điểm mặt ông Đằng. Tiếp đến các báo tỉnh báo thành, rồi báo ngành báo nghề đều ùa vào dập ông Đằng tới tấp.
Ỏng Lê Hiếu Đằng
Ỏng Lê Hiếu Đằng không phải là cán bộ Đảng đầu tiên đã từng phản bác Đảng
Tôi nghĩ các nhà lý luận của Đảng đang cơn giận mà nói vậy chứ chưa suy xét kỹ nội tình câu chuyện của ông Đằng.
Có câu: ‘Chim sắp chết cất tiếng nỉ non; người sắp chết nói lời thành thật’. Khi được ‘viết trong những ngày nằm bịnh’ – mà là trọng bệnh có phần sống phần chết – thì tôi tin những lời ông Đằng viết ra là rút gan rút ruột tận đáy lòng.
Với một người đã lăn lộn trong lòng Đảng bao nhiêu năm, một người lúc nào cũng cảm nghĩ về tình hình đất nước và trong khoảnh khắc thành thật nhất thì lời kêu gọi ‘thoái Đảng, lập đảng đối lập’ của ông thật không thể coi thường.
Hơn nữa, lúc đó tính mạng còn không giữ được thì ham hố chi mà ‘mưu đồ chính trị’ với ‘vị kỷ cá nhân’?
Với lại, từ bỏ niềm tin, đi giết lòng mình thì có dễ không nhất là khi cả đời đã hy sinh vì nó?
Cho nên, nói sao chứ ông Đằng không thể hàm hồ được. Ắt hẳn ông đã suy xét cặn kẽ, cân nhắc thấu đáo mọi bề trước khi đi đến quyết định làm Đảng tối tăm mặt mũi như thế.

Công và lợi

Theo báo Đảng thì sự lãnh đạo của Đảng nhân dân hoàn toàn ủng hộ còn lý do vì sao các học giả đã ‘phân tích nát nước’. Còn gì để bàn cãi nữa?
Theo sự phân tích này, thì nguyên do chính Đảng độc quyền lãnh đạo là Đảng có công còn dân có lợi.
Công là Đảng đã ‘cứu nước cứu dân’ và sắp sửa làm cho ‘dân giàu nước mạnh’. Công lớn bằng trời nên Đảng được độc quyền lãnh đạo trên toàn cõi Việt Nam.
Lãnh đạo LDP Shinzo Abe
Sau khi bị dân Nhật truất quyền, Đảng Dân chủ Tự do của ông Abe đã trở lại mạnh mẽ
Về ‘cứu nước cứu dân’ thì Đảng Quốc đại (INC) bên Ấn Độ chắc không thua gì Đảng vì đã dẫn dắt nhân dân Ấn Độ giành độc lập mà không tốn nhiều xương máu.
Về ‘dân giàu nước mạnh’ thì Đảng Dân chủ Tự do (LDP) của Nhật chắc không phải hổ thẹn so với Đảng vì đã đưa nước Nhật từ đống tro tàn thành cường quốc thế giới.
Ngay Campuchia sát bên, Đảng Nhân dân Campuchia (CPP) có công cứu nước khỏi họa diệt chủng lại còn đưa đất nước phát triển ổn định cho đến nay.
Nói như Đảng thì INC, LDP và CPP phải triệt hết đảng khác, viết lại Hiến pháp để tiếm quyền lãnh đạo hay sao?
Hoặc là họ không đủ ‘đỉnh cao trí tuệ’ như Đảng ta, hoặc là dân nước họ khó hơn dân ta nên họ không làm được như Đảng chăng?
Cứ cho là có công thì được quyền lãnh đạo đi, vậy còn có tội thì sao?
Cải cách ruộng đất bao nhiêu người chết? Kinh tế tập trung bao cấp tàn phá đất nước như thế nào? Tham nhũng làm mất bao nhiêu tiền thuế của dân? Rồi còn hàng tỉ đôla tiền thuế của dân chìm theo con tàu Vinashin thì sao?
Chẳng phải ‘thế lực thù địch’ nào mà chính Đảng đã thừa nhận những ‘sai lầm khuyết điểm’ kể trên.
Chẳng lẽ vài lời xin lỗi, mấy giọt nước mắt, một số vị bị cách chức, một vài người đi tù là xong? Còn Đảng chẳng hề hấn gì, vẫn cứ điềm nhiên tại vị.
Phiên tòa xét xử các quan chức Tiên Lãng
Các quan chức Tiên Lãng nhận mức án nhẹ hơn nhiều so với gia đình Đoàn Văn Vươn
Công lớn thì được thưởng to, tội nặng chỉ bị phạt nhẹ. Ai thông minh bằng Đảng đây?
Hơn nữa, theo lý mà suy, nếu dân thật sự trao quyền cho Đảng thì dân phải có quyền trừng phạt sai lầm của Đảng chứ?
Thế mà dân chả làm gì được Đảng cả. Có chăng được Đảng xin lỗi đã là hạnh phúc lắm rồi.

Lời nói suông

Công bằng mà nói, ở vị trí lãnh đạo đất nước, Đảng cũng muốn dân giàu nước mạnh. Có như thế Đảng mới chứng tỏ cái tài lãnh đạo của mình.
Cho nên câu nói ‘Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân’ trong chừng mực nào đó cũng có thể xem là lời nói thật lòng.
Nhưng nếu vì thế mà cho rằng nên cho Đảng lãnh đạo thì chẳng khác nào đi dụ trẻ con.
Đảng chính trị nào không đặt mục tiêu vì dân vì nước? Tự dưng họ lập ra đảng phục vụ lợi ích riêng của họ rồi để dân bầu được sao?
Đảng nói dân từng theo Đảng giành độc lập dân tộc. Nhưng Đảng cũng nói một Đảng hôm qua tốt thì không có nghĩa hôm nay vẫn được dân tin.
Do đó, nếu không có gì đảm bảo Đảng chỉ vì và luôn vì lợi ích của dân thì đó chỉ là lời nói suông to tướng.
Nông dân Văn Giang chống chính quyền
Nông dân vốn hiền lành chất phác sao vẫn phản kháng chính quyền?
Không chỉ nói suông mà thực tế dường như chứng minh điều ngược lại.
Câu chuyện về tiếng súng của Đoàn Văn Vươn là minh chứng rõ ràng về việc chế độ Đảng quyền vì dân hay vì Đảng.
Chính quyền huyện Tiên Lãng thừa hiểu pháp luật nhưng họ vẫn cưỡng chế ngoài diện tích có quyết định cưỡng chế, phá nhà khi không có quy định cho phá nhà. Họ sẵn sàng chà đạp lên pháp luật. Vì sao? Vì pháp luật họ nắm trong tay và họ biết rằng người dân chả là gì trước chính quyền.
Một bên là người dân không có gì ngoài vũ khí tự tạo. Một bên là chính quyền với toàn bộ hệ thống quân đội, công an, luật pháp, tòa án và bộ máy tuyên truyền.
Đoàn Văn Vươn thể hiện hình ảnh của một người dân đen đúng nghĩa trước một chính quyền quá uy quyền.
Đảng nói Đảng cần toàn quyền để phục vụ nhân dân nhưng ai dám chắc Đảng không dùng quyền lực đó để trấn áp dân?
Chẳng lẽ người nông dân bảo vệ mồ hôi xương máu của mình lại là thế lực thù địch?
Chẳng lẽ Đảng vì lợi ích toàn dân nên có xâm phạm lợi ích một người dân cũng chẳng sao?
Nếu chính quyền thật sự vì dân thì họ đã suy nghĩ khác và hành xử khác.
Nếu chính quyền thật sự vì dân thì đâu có cảnh hàng ngàn nông dân mất đất mất đai bỏ nhà bỏ cửa ăn dầm nằm dề đi khiếu kiện từ ngày này qua tháng khác.
Chính quyền vì dân chắc không thể không hiểu rằng tiền bồi thường ăn tiêu dăm mười năm cũng hết, còn nhà cửa, ruộng vườn là nơi sống và sinh kế cả đời người ta.

Hậu quả không nhỏ

Đại hội Đảng Cộng hòa ở Mỹ năm 2012
Người dân Mỹ có nghĩ như Đảng là nước họ không dân chủ?
Công bằng mà nói nếu Đảng không vì dân thì dân đã không theo Đảng trong công cuộc giành độc lập trước đây.
Nhưng nay, nếu ai đó yêu cầu đưa hoạt động của Đảng vào quy củ bằng một đạo Luật thì Đảng nói ‘không cần thiết’. Trí tuệ đỉnh cao như thế thật khó ai bằng!
Về mặt thực tế, có những điều chứng minh ngược lời Đảng nói.
Về mặt lý thuyết, độc đảng dẫn đến những hậu quả không nhỏ mà không hiểu sao dù đã ‘phân tích nát nước’ nhưng các nhà lý luận của Đảng vẫn không nhìn thấy.
Một đảng nắm quyền lực tuyệt đối thì liệu có cưỡng được cám dỗ muốn làm gì thì làm, nhất là làm lợi cho bản thân, hay không?
Một Đảng không hề biết cạnh tranh là gì và sắp tới cũng không muốn cạnh tranh với ai liệu có luôn biết phấn đấu hay không?
Một Đảng mà người dân không bầu nhưng vẫn nắm quyền thì liệu có hiểu được tâm tư nguyện vọng của dân hay không?
Thành phố Việt Nam
Thành tích lãnh đạo của Đảng liệu chỉ có 'thắng lợi này đến thắng lợi khác'?
Không phải các nhà tư tưởng Ánh sáng ở Pháp ở không vẽ chuyện ‘tam quyền phân lập’; không phải những người sáng lập nước Mỹ rỗi hơi tự dưng tìm cách kiểm soát quyền lực.
Từ kinh nghiệm bản thân họ biết quyền lực không kiểm soát sẽ như thế nào.
Ai mà không vì lợi ích của bản thân? Ai mà chẳng muốn hô gió có gió, vẫy mưa được mưa? Ai đã nắm được quyền lực rồi mà lại chịu nhả ra bao giờ?
Chỉ khi một đảng không ham muốn quyền lực, chỉ khi quyền lực được kiểm soát thì quyền lực đó mới được sử dụng vì lợi ích của dân. Còn một đảng chăm chăm vào quyền lực thì không biết đảng đó sẽ làm chuyện gì.

Bệnh không uống thuốc

Vậy còn một đảng luôn ‘phê và tự phê’ thì sao? Liệu có là Đảng tốt cho dân?
Ngày xưa, vào Đảng là gian khổ, là hy sinh, thậm chí bỏ mạng. Tôi tin đó là đảng cách mạng và có sức mạnh.
Còn bây giờ, Đảng chễm chệ ngồi trên cao. Vào Đảng là có cơ lên chức nắm quyền, thêm tiền thêm bạc. Đảng đã trở thành một nơi dễ tha hóa và mất sức chiến đấu.
Khi nào vào Đảng không tự khắc sẽ có quyền hành, khi nào vào Đảng là phải làm sao để được dân bầu, khi nào biết thắc thỏm lo âu sợ dân quay lưng thì các đảng viên mới tận tâm tận lực.
Có người nói đảng viên suy thoái chỉ là hiện tượng, nhưng suy thoái mãi không sửa được thì đã thành bản chất mất rồi!
Không phải bây giờ mà mấy chục năm qua lúc nào cũng nghe chỉnh đốn Đảng.
Panô tuyên truyền của Đả̀ng
Đảng đề ra công thức nhân dân làm chủ nhưng vẫn phải để Đảng lãnh đạo
Đơn giản con người tốt hay xấu không thể chỉ trông chờ vào ý thức bản thân được.
Căn bệnh suy thoái trong Đảng không phải không có thuốc chữa. Có điều liều thuốc này Đảng nhất định không chịu uống.

Quyền lực của dân

Có người nói đa đảng là âm mưu muốn giành quyền lực của Đảng. Suy cho cùng, đa đảng chính là trả quyền lực về cho nhân dân.
Người dân Campuchia tổng tuyển cử tháng 7 năm 2013
Người dân các nước, trong đó có Campuchia, có quyền lựa chọn đảng phái để giao quyền lực
Người dân thông qua lá phiếu sẽ thực hiện quyền làm chủ đất nước của mình. Đảng nào giỏi thì dân chọn để giao quyền. Đó là quyền mà người dân nhiều nước có từ lâu nhưng người dân Việt Nam chưa được hưởng.
Người dân đổ mồ hôi xây dựng nên đất nước này, bỏ xương máu bảo vệ mảnh đất này thì chính người dân chứ không phải bất kỳ đảng phái nào mới là chủ nhân của dải non sông gấm vóc này.
Đảng người ta được dân bầu lên nắm quyền, còn Đảng ta vừa cầm quyền vừa nơm nớp lo sợ bị người dân lật đổ. Xem cái cách Đảng bao quanh mình bằng công an, quân đội, bằng bộ máy tuyên truyền trong khi đảng người ta không phải làm như vậy thì thử hỏi ai chính đáng hơn ai?
Bao nhiêu tiền của của nhân dân, bao nhiêu nguồn lực của đất nước đã được chi tiêu vào mục đích bảo vệ Đảng.
Xem ra cái giá của độc đảng không hề nhỏ. Số tiền đó mà đem đi đầu tư phát triển đất nước thì sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ nhân dân Việt Nam không xứng đáng tự quyết định vận mệnh của mình hay sao?
Đảng có công to nhường ấy, trí tuệ nhường ấy, tài năng nhường ấy, tâm huyết nhường ấy, uy tín nhường ấy mà sợ dân không bầu cho Đảng sao?

‘Dân chủ độc đảng’

Một phiên họp phê và tự phê của Đảng
Liệu phê và tự phê có là cứu cánh cho Đảng?
Ấy vậy mà không biết các lý thuyết gia của Đảng nặn kiểu gì thành ra ‘độc đảng vẫn dân chủ’ còn ‘đa đảng chưa chắc đã dân chủ’.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là trong một gia đình mà chỉ một anh có toàn quyền còn những người khác không được phép hó hé thì chắc chắn không phải là dân chủ.
Với lại, cuộc sống này vốn dĩ đã đa nguyên, trăm người mười ý không ai giống ai thì tại sao chỉ có tư tưởng cộng sản mới được tồn tại còn những tư tưởng khác thì không?
Để giải thích cho cái ‘độc đảng dân chủ’ ấy, Đảng dùng đến ‘tính giai cấp’.
Tuy nhiên, dùng một khái niệm mà chỉ tồn tại trong phạm vi của Đảng Cộng sản để rồi đi đến kết luận về tính dân chủ vốn là một giá trị phổ quát của loài người thì liệu có hợp lẽ?
Thử hỏi người dân các nước xem có ai cho mình thuộc giai cấp nào và có dùng ‘bạo lực cách mạng’ để ‘đấu tranh giai cấp’ hay không? Ngay ở Việt Nam bây giờ mà hỏi ai đó thuộc giai cấp bóc lột hay bị bóc lột có khi người ta xem anh là người cõi nào mới xuống.
Đảng nói ở Mỹ dù Dân chủ hay Cộng hòa thì đều là của giai cấp tư sản và phục vụ lợi ích riêng giai cấp. Nếu vậy người dân Mỹ bầu cho các đảng này làm gì? Còn Đảng Cộng sản của giai cấp bị bóc lột đó, sao dân Mỹ họ không bầu?
Còn nếu nói đa đảng là của ‘giai cấp tư sản’ vậy thì ở Nga giải thích thế nào về việc Đảng Cộng sản nước này có thể làm nên chuyện trong các kỳ bầu cử?
Một phiên họp của Quốc hội Việt Nam
Quốc hội Việt Nam là của dân bầu nhưng sao lại toàn tuân theo lệnh Đảng?
Đảng cảnh báo tranh chấp đảng phái ‘cản trở sự phát triển chung của xã hội’. Thế sao các nước phương Tây phát triển nhanh thế? Không có ai săm soi thì tha hồ mà tự tung tự tác à? Lúc đó sự phát triển còn bị cản trở hơn mấ́y lần.
Nếu Đảng cứ nhẫt quyết đòi độc quyền lãnh đạo đất nước thì trách nhiệm Đảng phải gánh vác lớn đến thế nào chắc hẳn Đảng phải biết. Mọi thành bại của dân tộc, hưng vong của đất nước đều nằm trong tay Đảng.

Điều thấy rõ là trong lúc thế giới phát triển vũ bão như hiện nay, Việt Nam đứng trước nguy cơ tụt hậu hơn bao giờ hết

Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang - Tôi có phải bị tù tại gia?

Ông Nguyễn Thanh Giang
Dân luận - 14.9.2013: Sáng nay, mới hơn 7 giờ, ba công an, hai ở Bộ, một ở Sở lại đến nhà tôi. Sau những căng thẳng vì quá chừng bức bối ban đầu, tôi đã phải cố trấn tĩnh để đáp ứng yêu cầu thẩm vấn của họ.

Họ đòi tôi và tôi đã phải ký ngay để xác nhận là tác giả của những bài viết tôi đã đưa lên mạng thời gian gần đây: “Đừng lũng đoạn luật pháp”, “Cần vinh danh Điếu Cày”, “Mấy nghi vấn đối với Tuyên bố chung Việt Nam – Trung Quốc do ông Nguyễn Phú Trọng ký kết”, “Hãy để ước nguyện Lê Hiếu Đằng trở thành hiện thực”. Họ phân tích nội dung các bài đó để đấu và quy tội tôi. Căng nhất là bài tôi lên án Nguyễn Phú Trọng. Họ bảo rằng tôi đã xúc phạm lãnh đạo Đảng, dám mạt sát ông ta một cách vô căn cứ. Tôi trả lời, nếu tôi đã nói một cách vô căn cứ thì đề nghị cứ đưa ra tòa xét xử để tôi được đối chất trước công luận. Tôi chưa hề tiếp xúc với ông Nguyễn Phú Trọng, không hề xích mích cá nhân, nhưng căn cứ vào những việc làm đã được biết, những lời nói đã được nghe của ông ấy, với những suy luận tỉnh táo và hoàn toàn khách quan tôi khẳng định rằng ông ấy, vô tình hay hữu ý, đang là nội ứng của Trung Quốc. Đưa Viêt Nam vào vòng đô hộ của Trung Quốc và làm lính lệ cho họ.

Nhiều người đánh giá ông Nông Đức Mạnh là Tổng Bí thư tồi nhất của ĐCSVN. Tôi cho rằng ông Nguyễn Phú Trọng mới là Tổng Bí thư non kém nhất và đang là mối nguy hại nhất cho đất nước, cho dân tộc. Chẳng những thế ông ấy còn đang phá tán uy tín của Đảng mạnh nhất, đang hủy hoại lòng tin Đảng, chế độ không chỉ của nhân dân mà cả đảng viên. Nhiều Tổng Bí thư trước cũng đã từng mắc những sai lầm đáng tiếc nhưng do hoàn cảnh trước đây bị hạn chế thông tin và bị vây hãm trong môi trường ý thức hệ quá nặng nề. Nay, ông Nguyễn Phú Trọng được học hành nhiều hơn, lại sống trong thế giới mở mà vẫn lú lẫn, trì trệ như vậy thì không thể nào chấp nhận được.

Họ xoay sang cảnh cáo tôi về chuyện ngoan cố duy trì và tiếp tục tán phát tờ tập san Tổ Quốc. Tôi khuyến nghị họ rằng giữa lúc Đảng đang đứng trước nhiều nguy cơ hiểm hóc, nên để tâm sức vào những việc khẩn thiết hơn là cứ săm soi vật vã mãi với cái mảnh bán nguyệt san Tổ Quốc con con của chúng tôi. Trong cái sa mạc mênh mông của gần nghìn báo giấy, báo nói, báo hình … tập san Tổ Quốc chỉ như một hạt cát thì có gì đáng sợ đến thế. Huống chi tiếng nói của chúng tôi chỉ dám giữ ở mức nhỏ nhẹ, những phê phán, chỉ trích chỉ rất chùng mực. Vả chăng đối với một Đảng tự đánh giá là “Ngôi sao sáng, sáng nhất trong muôn vì sao” thì dẫu có eo xèo đây đó mấy điều ong tiếng ve, thậm chí những xúc phạm bậy bạ thì cũng chỉ càng tôn thêm độ bao dung và anh minh của Đảng chứ có nghĩa lý gì. Hãy mở thư viện online (www.nguyenthanhgiang.com) và facebook của tôi để thấy tôi đưa lên đấy cả những bài chửi bới tôi thậm tệ. Sở dĩ như vậy vì tôi hoàn toàn tin vào quảng đại, tin vào nhận thức của độc giả, tin vào công chúng. Đảng cũng nên như thế.

Họ phàn nàn rằng sao tôi lại cho đăng lên tập san Tổ Quốc bài của ông Phạm Quế Dương đòi làm sáng tỏ Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay người Đài Loan. Tôi bảo, tôi đã thảo luận với đại tá Phạm Quế Dương và cho rằng đấy là việc làm cần thiết. Không thể để mù mờ bán tín bán nghi như hiện nay. Nếu đúng Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương thì phải xét lại nhiều vấn đề. Nếu sai thì phải kiện ra tòa án quốc tế. Không thể để người ta bôi nhọ lịch sử Việt Nam đến mức ấy được.

Tuy nhiên ba nôi dung thẩm vấn trên dù hiểm hóc và mang tính cảnh cáo nặng nề, song không phải mục đích chính của buổi làm việc hôm nay.

Từ ngày “câu lạc bộ” của tôi bị cấm đoán, nhiều người buồn ngơ ngẩn vì nhớ nhau. Tuổi già, nghỉ hưu rồi, ít có điều kiện tiếp xúc xã hội nên bạn bè cần thiết lắm. Riêng tôi, đã ở tuổi 77, năm nay còn được thế này, sang năm có còn đi thăm ai được không? Ai nhớ tìm đến thì có còn gặp không? Gặp thì có còn nói, còn nghe được không? Cho nên nhân nhớ về ngày sinh thứ 7 của tập san Tổ Quốc (15.9.2006 – 15.9.2013) chúng tôi có hẹn nhau đến uống với nhau một ly cà phê, ăn một bữa trưa sơ sài. Vậy mà, bỗng dấy lên cả một chiến dịch khủng bố, vây ráp với nhiều cánh quân: cánh quân sộc đến từng nhà ngăn “hôm nay không được đến nhà ông Giang”, cánh quân trực sẵn trong Ủy ban Nhân dân Trung Văn có cả xe cộ (và chắc là cả súng ống), cánh quân chốt ở đầu ngõ không cho vào và bắt đi một số người. Một người lọt được vào đến cổng thì vừa bấm chuông đã bị 3 công an xông đến chỉ vào mặt người ra đón, quát “không được mở cửa”. Lúc ấy, cánh quân đang chốt trong nhà tôi là 3 công an kể trên.

Trời ơi, họ bòn rút của nhân dân, của đất nước được nhiều tiền của quá nên sẵn sàng chi phí vô tội vạ vào những viêc chẳng đáng gì. Mấy ông già gần đất xa trời như tôi thì còn ham muốn được gì, âm mưu được gì! Dẫu có lẩn thẩn mà còn ham muốn, âm mưu thì cũng làm sao mà có thể nên cơm, nên cháo gì được.

Tôi xin chân thành giãi bầy rằng buổi gặp hôm nay không hề có nội dung dính dáng đến tổ chúc, đến bàn định chủ trương kế hoạch mà chỉ đơn thuần thuộc về tình cảm, giao lưu bằng hữu. Thế mà cũng bị phá hoại, bị ngăn cấm!

Họ không chỉ đàn áp con người tư duy mà còn xiềng xích cả con người tình cảm của tôi! Quá bức xúc đến mức không còn chịu đựng được, tôi đã phản ứng rất dữ dội. Đã la hét rất lớn và … chửi mằng hơi thậm tệ!

Không biết những gì rồi sẽ xẩy ra?

Phải nói rằng họ đã giở hết sách, hết cỡ tàn bạo đối với tôi: cắt điện thoại, ném đá vào nhà, đưa ra phường đấu tố, thuê thương binh đã bị lưu mạnh hóa kéo đến cổng biểu tình, hô khẩu hiệu rồi xông vào nhà gây sự hành hung, cho cán bộ Tuyên Giáo đi nói ở nhiều nơi và nhiều báo Đảng đã quy kết tôi đủ “tước danh”: bất mãn, cấp tiến, cực đoan, cơ hội, chống CNXH, phản động, gián điệp … , kích động được cả một số người “dân chủ” nhẹ dạ vu khống bôi bẩn tôi là tên ăn cắp, hủ hóa với cả vợ đồng chí đang bị ở tù, gần chục lần khám nhà, tịch thu tài sản, hơn chục lần gọi đi thẩm vấn, tống giam …

Rõ ràng họ vẫn rình rập xăm soi tôi ghê gớm lắm. Không biết họ còn thủ đoạn gì dã man hơn, khốn nạn hơn với tôi nữa không? Đối với tôi bây giờ chắc họ không thể dùng các ngón bài lậu thuế, “hai bao su” nhưng biết đâu họ sẽ còn trâng tráo hơn, thâm độc hơn, đểu giả hơn?

Ơn nhờ đấng tối thiêng tôi đã được cùng Trái Đất quay quanh Mặt Trời 77 vòng, con cháu đã đề huề nên không còn gì tiếc nuối, ân hận nữa. Chỉ mong mọi người hãy minh xét cho tôi qua mấy nghìn trang viết trên Thư viện online và non chục cuốn sách của tôi đã in, từ đấy quý vị sẽ thấy những gì cần làm không phải chỉ vì tôi mà vì Đất nước, vì Dân tộc.

Tôi khẩn khoản kính báo và tha thiết kêu gọi.

Hà Nội 12 tháng 9 năm 2013

Nguyễn Thanh Giang

Số nhà 6 – Tập thể Địa Vật lý Máy bay
Trung Văn – Từ Liêm – Hà Nội
Mobi: 0984 724 165