Việt Nam: Tình trạng tử vong và chấn thương khi bị công an giam giữ phổ biến ở Việt Nam 0

Gia đình ông Trịnh Xuân Tùng (mẹ Nguyễn Thị Cúc, vợ Nguyễn Thị Miền, con gái Trịnh Kim Tiến và Trịnh Cẩm Tú) bên ngoài tòa án, ngày 17/7/2012, trước phiên tòa phúc thẩm nguyên Trung tá Nguyễn Văn Ninh, bị kết án vì gây ra cái chết của ông Trịnh Xuân Tùng.
© 2012 Dân làm báo và các cộng tác viên
© 2012 Dân làm báo và các cộng tác viên
Cần khẩn cấp chấm dứt nạn bạo hành, bảo đảm công lý cho nạn nhân
HRW | SEPTEMBER 16, 2014
(Bangkok, ngày 16 tháng Chín năm 2014) – Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nhận định qua bản phúc trình được công bố hôm nay rằng tình trạng công an bạo hành những người bị câu lưu, giam giữ, thậm chí trong một số trường hợp gây tử vong, xảy ra trên khắp các vùng miền ở Việt Nam. Tổ chức Theo dõi Nhân quyền tuyên bố rằng chính quyền Việt Nam cần hành động ngay lập tức để chấm dứt những cái chết mờ ám trong thời gian bị giam giữ và tình trạng công an dùng nhục hình với những người bị giam, giữ.
Bản phúc trình dài 23 trang, với tiêu đề “Công bất an: Những vụ tử vong khi bị tạm giam, giữ và vấn nạn công an bạo hành ở Việt Nam,” trình bày một số vụ điển hình về nạn bạo hành của công an dẫn tới tử vong hoặc chấn thương nặng cho những người bị giam giữ, tính từ tháng Tám năm 2010 đến tháng Bảy năm 2014. Tổ chức Theo dõi Nhân quyền ghi nhận tình trạng bạo hành tại 44 trong số 58 tỉnh, trải khắp các vùng miền khác nhau ở Việt Nam và ở cả năm thành phố lớn.
“Vùng miền nào ở Việt Nam cũng có tình trạng công an bạo hành dã man những người bị giam, giữ,” ông Phil Robertson, Phó Giám đốc Phụ trách Châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói. “Đó là một vấn nạn nhân quyền mà chính quyền Việt Nam đang đối mặt, cần phải điều tra và bắt đầu truy cứu trách nhiệm những công an hành vi bạo hành.”
Vùng miền nào ở Việt Nam cũng có tình trạng công an bạo hành dã man những người bị giam, giữ. Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói. “Đó là một vấn nạn nhân quyền mà chính quyền Việt Nam đang đối mặt, cần phải điều tra và bắt đầu truy cứu trách nhiệm những công an hành vi bạo hành.
Phúc trình được dựa trên kết quả tập hợp và phân tích thông tin của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền từ các tờ báo tiếng Việt do nhà nước quản lý, cùng với các tin bài từ các blog độc lập, báo chí công dân và các hãng thông tấn nước ngoài. Rất nhiều sự vụ nêu trong phúc trình chưa từng được công bố bằng tiếng Anh. Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cũng tiến hành khảo cứu tại Việt Nam để chuẩn bị cho phúc trình, nhưng cuối cùng quyết định không phỏng vấn các nạn nhân và nhân chứng ở đó, vì gần như chắc chắn việc đó sẽ dẫn tới hậu quả là những người trả lời phỏng vấn sẽ bị trả đũa.
Trong nhiều trường hợp, những nạn nhân bị chết trong khi công an giam giữ chỉ bị câu lưu vì những lỗi nhỏ. Trong vụ việc xảy ra vào tháng Tám năm 2012, công an đánh Nguyễn Mậu Thuận, ở Hà Nội, đến chết sau khi ông bị bắt giữ chỉ ba tiếng đồng hồ trước đó vì một xích mích nhỏ với hàng xóm. Tháng Tám năm 2010, công an đánh đập và xịt hơi ca, khiến ông Lê Phúc Hùng ở Gia Lai tử vong trong khi tạm giữ vì bị nghi ăn trộm cuộn ống nước.
Nguyên nhân do phía công an đưa ra cho những cái chết như trên thường làm dấy lên nghi ngờ và tạo ấn tượng về sự bao che có hệ thống. Theo tuyên bố của công an thì đã có tới hàng chục người, trước đó hoàn toàn khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, đã tự tử bằng cách treo cổ hay những cách khác. Trong các vụ việc khác, công an chỉ đưa ra những lời giải thích chung chung và thiếu tính thuyết phục, như trường hợp của Nguyễn Văn Đức ở tỉnh Vĩnh Long. Theo kết quả giảo nghiệm tử thi, anh bị chết vì tụ máu não và các chấn thương khác, nhưng công an cho rằng nguyên nhân của chấn thương là do các bác sĩ “quá mạnh tay” trong khi cấp cứu. Con số những người được cho là chết vì bệnh tật trong khi giam giữ lớn đến mức đáng ngạc nhiên, dù nhiều người trong số họ đang trẻ khỏe, trong độ tuổi 20 và 30. Tình trạng bị chấn thương trong thời gian bị công an giam giữ cũng thường xuyên được ghi nhận ở khắp các địa phương trong cả nước.
Một số nạn nhân sống sót nói rằng họ bị đánh để ép nhận tội, đôi khi về những hành vi họ khẳng định không hề thực hiện. Tháng Bảy năm 2013, công an tỉnh Sóc Trăng đánh và ép sáu người nhận tội giết người. Nhiều người khác cho biết họ bị đánh vì dám lên tiếng phê phán hay cố cãi lý với công an. Trong số nạn nhân của những vụ đánh đập có cả trẻ vị thành niên và người mắc bệnh tâm thần.
Báo chí trong nước đưa tin về những sự vụ này một cách không đồng đều, gây ra những mối quan ngại nghiêm trọng về tác động tiêu cực của tình trạng báo chí bị chính quyền kiểm soát. Trong một số vụ, báo chí đưa tin sát sao và chi tiết, vạch rõ những nội dung bất nhất trong các thông cáo và những sai phạm của công an, như trong vụ Nguyễn Công Nhựt, người được cho là đã “tự tử” trong đồn công an ở tỉnh Bình Dương vào tháng Tư năm 2011. Nhưng ngược lại, có những vụ quan trọng khác không hề được báo chí đăng tải, như cái chết của Hoàng Văn Ngài, người dân tộc thiểu số H’Mong vào tháng Ba năm 2013 ở tỉnh Đắk Nông. Các nhà báo cũng cho biết, trong một số vụ, chính quyền địa phương cản trở báo chí tiếp cận gia đình nạn nhân để phỏng vấn.
“Việt Nam nên để cho báo chí làm công việc điều tra và đưa tin về những vụ lạm quyền của chính quyền,” ông Robertson nói. “Báo chí độc lập có thể giúp đưa ra ánh sáng những vụ việc dễ bị ỉm đi.”
Công an gây ra các sai phạm nghiêm trọng, thậm chí chết người, ít khi phải đối mặt với hậu quả tương xứng. Trong nhiều trường hợp được chính thức công nhận là bạo hành, những công an liên quan chỉ bị kỷ luật nội bộ nhẹ nhàng, như phê bình hay khiển trách. Hiếm khi có chuyện hạ cấp bậc, thuyên chuyển hay buộc ra khỏi ngành, còn bị truy tố và kết án thì càng hiếm hơn nữa. Ngay cả những trường hợp bị khởi tố và kết án, công an dường như cũng được nhận những mức án nhẹ hoặc được hưởng án treo.
Trong một vụ, công an liên quan còn được thăng chức sau khi gây ra bạo hành. Vào tháng Bảy năm 2010, phó công an xã Nguyễn Hữu Khoa ở La Phù (huyện Hoài Đức, Hà Nội) bị tố cáo đã đánh đập một tài xế xe tải tên là Nguyễn Phú Sơn. Không rõ vụ việc được điều tra, xử lý như thế nào mà tới tháng Mười Hai năm đó, Nguyễn Hữu Khoa đã được thăng chức trưởng công an xã.
“Việt Nam cần nhanh chóng điều tra một cách vô tư về tất cả những khiếu tố liên quan đến công an bạo hành, và có hành động mạnh khi các bằng chứng thể hiện rõ hành vi bạo hành,” ông Robertson nói. “Chừng nào công an chưa nhận được một tín hiệu dứt khoát, rõ ràng từ các cấp lãnh đạo cao nhất của chính quyền rằng bạo hành sẽ không được dung thứ, thì người dân thường còn bất an khi bị rơi vào tay công an.”
Trong một số vụ việc, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nhận thấy rằng công an bắt người chỉ dựa trên những nghi vấn mơ hồ, không có bằng chứng kèm theo, sau đó đánh đập để ép buộc họ thú tội. Công an thường xuyên bỏ qua trình tự pháp lý cần thiết để bảo vệ người dân khỏi bị ngược đãi hay bắt giữ tùy tiện, và ngăn cản luật sư và người trợ giúp pháp lý tiếp cận ngay lập tức với thân chủ của mình.
“Tất cả những người bị bắt giữ cần phải được phép tiếp xúc ngay lập tức và không bị cản trở với luật sư của mình để giảm thiểu nguy cơ bị công an bạo hành trong khi thẩm vấn,” ông Robertson phát biểu.
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nhận định rằng chính quyền Việt Nam cần ngay lập tức đưa ra chính sách không dung thứ đối với hành vi bạo hành của công an, cung cấp các chương trình huấn luyện tốt hơn cho công an ở tất cả các cấp, đặc biệt là cấp xã, và lắp đặt hệ thống máy ghi hình ở những cơ sở thẩm vấn và tạm giam. Chính quyền cũng cần tạo điều kiện tăng cường vai trò của trợ giúp pháp lý đối với những nghi can và người bị tạm giữ, đồng thời bảo đảm tự do ngôn luận của nhà báo và trên mạng internet.
Chính quyền cần thành lập một ủy ban độc lập về các khiếu tố đối với công an để xem xét và điều tra tất cả các khiếu tố về bạo hành và sai phạm của công an, và tạo điều kiện ở cấp cao nhất cho việc tiến hành các cuộc điều tra nhanh chóng, vô tư, và việc truy tố xét xử những hành vi sai phạm và bạo hành của công an.
“Các cơ quan Liên Hiệp Quốc và các nhà tài trợ nước ngoài đang hỗ trợ Việt Nam thiết lập chế độ pháp quyền không nên để những hành xử lạm quyền của công an được duy trì,” ông Robertson nói. “Cần phải có những tiếng nói đồng loạt, tạo sức ép buộc chính quyền hành động để chấm dứt nạn công an bạo hành.”
Vietnam: Pervasive Deaths, Injuries in Police Custody 0

The family of Trinh Xuan Tung (his mother Nguyen Thi Cuc, his wife Nguyen Thi Mien, and his two daughters Trinh Kim Tien and Trinh Cam Tu) outside the court on July 17, 2012, waiting to attend appellate proceedings in the trial of former Col. Nguyen Van Ninh, convicted of causing Trinh Xuan Tung’s death. The poster features a picture of the perpetrator and slogans calling on authorities to impose a longer prison term.
© 2012 Dan Lam Bao & contributors.
© 2012 Dan Lam Bao & contributors.
Urgent Need to End Abuses, Ensure Justice for Victims
HRW | SEPTEMBER 16, 2014
(Bangkok) – Police throughout Vietnam abuse people in their custody, in some cases leading to death, Human Rights Watch said in a report released today. The Vietnamese government should take immediate action to end suspicious deaths in custody and torture of detainees by police, Human Rights Watch said.
The 96 page report, “Public Insecurity: Deaths in Custody and Police Brutality in Vietnam,” highlights cases of police brutality that resulted in deaths and serious injuries of people in custody between August 2010 and July 2014. Human Rights Watch documented abuses in 44 of Vietnam’s 58 provinces, throughout the country and in all five of the country’s major cities.
“Police severely abused people in custody in every region of Vietnam,” said Phil Robertson, deputy Asia director. “The Vietnam government has a human rights crisis on its hands and should investigate and start holding abusive police accountable.”
The report draws on Human Rights Watch’s review of police abuse cases reported in government controlled Vietnamese-language newspapers, as well as reports from independent bloggers, citizen-journalists, and foreign news agencies. Many of the accounts included in this report have never before been published in English. Human Rights Watch also conducted research in Vietnam for this report but decided to not interview victims and witnesses there because doing so would have exposed them to almost certain retaliation.
In many cases, those killed in police custody were being held for minor infractions. In an August 2012 case, police beat Nguyen Mau Thuan to death in Hanoi after arresting him less than three hours earlier in relation to a minor dispute in his neighborhood. In August 2010, police beat and tear-gassed Le Phuc Hung to death in Gia Lai province while holding him for allegedly stealing water pipes.
Police severely abused people in custody in every region of Vietnam. The Vietnam government has a human rights crisis on its hands and should investigate and start holding abusive police accountable.
Police frequently provided causes for these deaths that strained credulity and gave the appearance of systematic cover-ups. The police alleged that dozens of otherwise mentally and physically healthy people committed suicide by hanging or other methods. In other cases, only a vague and unconvincing explanation was given, as in the case of Nguyen Van Duc in Vinh Long province, who according to an autopsy died from hematoma in the brain and other injuries. Police attributed his injuries to doctors who were “too hard with their hands” during emergency treatment. A surprisingly large number of people—many of them young and healthy in their 20s and 30s—allegedly died from medical problems in custody. Injuries in police custody are also reported frequently throughout the country.
A number of survivors said they were beaten to extract confessions, sometimes for crimes they maintained they did not commit. In July 2013, Soc Trang province police beat and forced six men to confess to a murder. Others said they were beaten for criticizing police officers or trying to reason with them. Victims of beatings also included children and people with mental disabilities.
Local media coverage of these incidents has been uneven, raising serious concerns about the negative impact of government control of the media. In some instances, media reports were extensive and detailed, exposing conflicting police statements and misconduct, such as in the case of Nguyen Cong Nhut, an alleged “suicide” who died in custody in April 2011 in Binh Duong province. On the other hand, there was no media coverage of other key cases, such as the death of Hoang Van Ngai, an ethnic Hmong, in March 2013 in Dak Nong province. Journalists reported that in some cases local authorities had prevented them from approaching the families of victims for interviews.
“Vietnam should permit the media to do its job of investigating and reporting the news about official abuses,” Robertson said. “Independent journalism could help expose abuses that otherwise would be swept under the carpet.”
Officers who commit serious, even lethal, transgressions rarely face serious consequences. In many cases in which abuses are officially acknowledged police officers face only light internal disciplinary procedures, such as criticisms or warnings. Demotions, transfers, or dismissals of offending officers are rare, and prosecutions and convictions even rarer. Even when they are prosecuted and convicted, police officers tend to receive light or suspended sentences.
In one case, a police officer was even promoted after committing abuses. In July 2010, deputy chief Nguyen Huu Khoa of La Phu commune (Hoai Duc district, Hanoi) was accused of beating a truck driver named Nguyen Phu Son. It was unclear how the case was investigated and handled, but by December 2010, Nguyen Huu Khoa had been promoted to chief.
“Vietnam should promptly open an impartial investigation for every accusation of police brutality, and take strong action when the evidence reveals abuse,” Robertson said. “Until police get a loud and clear message from the top levels of government that abuse won’t be tolerated, there will be no security for ordinary people who fall into police hands,”
In several of the cases, Human Rights Watch found that police arrested people based on vague suspicions without supporting evidence, and then beat them to elicit confessions. Police also routinely ignored basic procedures to safeguard citizens against ill-treatment or arbitrary detention and prevented lawyers and legal consultants from gaining immediate access to their clients.
“All persons detained should be granted immediate and unhindered access to their lawyer in order to minimize possible police abuse during interrogation,” said Robertson.
The Vietnam government should immediately adopt a zero-tolerance policy for abuse by police, provide better training for police at all levels, particularly commune police, and install cameras in interrogation and detention facilities. The government also should facilitate the role of legal counsel for suspects and detainees and ensure freedom of expression for journalists and in the internet.
The government should also form an independent police complaints commission to review and investigate all reported police abuse and misconduct and provide high-level support for prompt and impartial investigations and prosecutions of police abuse and misconduct.
“UN agencies and international donors assisting Vietnam establish the rule of law shouldn’t allow these punishing police practices to continue,” Robertson said. “There should be a concerted outcry to press for government action to end police abuses.”
No comments:
Post a Comment