Sunday, 27 September 2015

Bên Lề Đổ Nát

BÊN LỀ ĐỔ NÁT


 
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng (ảnh minh hoạ) Vào ngày 14/9 ông phát biểu tại phiên thảo luận về Bộ luật hình sự (sửa đổi) của Ủy ban Thường vụ Quốc hội là: “không thể để một cái tội chống nhà nước quy định chung chung, muốn bắt ai thì bắt”.
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng (ảnh minh hoạ) Vào ngày 14/9 ông phát biểu tại phiên thảo luận về Bộ luật hình sự (sửa đổi) của Ủy ban Thường vụ Quốc hội là: “không thể để một cái tội chống nhà nước quy định chung chung, muốn bắt ai thì bắt”.
Ở những nền Cộng hòa và Dân chủ như Cộng hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam, người dân là những người nắm giữ vận mệnh của đất nước nhưng nền chính trị chuyên quyền chỉ sử dụng người dân như những công cụ phục vụ cho chế độ. Những ý kiến thuận chiều mới được dùng để tham khảo, các ý kiến khác bị gạt bỏ thậm chí với những ý kiến chống lại sẽ bị quy chụp, vu vạ vào các điều luật về an ninh quốc gia.
Nguyễn Phương Uyên | 23-09-2015
NHÌN LẠI LỊCH SỬ
Cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19 sự thành công của cách mạng Pháp khiến hàng loạt các quốc gia chuyên chế phong kiến Châu Âu sụp đổ nhanh chóng. Chỉ trong một ngày [14/10/1806] quân đội Napoléon đã đánh bại quân đội Phổ. Dưới sức ép hoặc cải cách hoặc tiêu vong ép buộc Phổ phải chấp nhận cải tổ. Đặc trưng của cuộc đại cải tổ này là vấn đề về cải cách giáo dục hầu mong muốn vực dậy một đất nước đã kiệt quệ dưới chế độ vương quyền Phổ và gánh nặng chiến tranh để lại.
Wilhelm von Humboldt là người được giao trọng trách. Ông tin tưởng, không có gì trên trái đất quan trọng bằng sự phát triển con người trong tính đa dạng phong phú của tính cách cá nhân. Đặt nền tảng trên tinh thần khai sáng và nhân văn, Humboldt đưa nền giáo dục Phổ vượt qua rào cản của các định kiến đương thời và về sau trở thành niềm tự hào của Đức trong lịch sử Âu Châu.
Một trường hợp khác về sự đổi mới phá cũ đó là sự bừng tỉnh của Nhật Bản. Ý thức về tầm quan trọng của con người, trong phong trào Minh Trị Duy Tân, giáo dục được thúc đẩy như đòn bẩy trọng yếu cho công cuộc cải tổ. Kết quả sau Duy Tân, Nhật bản từ một nước yếu kém và lạc hậu trở thành một nước có sức mạnh toàn diện khiến các nước phương tây phải bất ngờ, thán phục.
VIỆT NAM SẼ ĐI VỀ ĐÂU?
Nhìn lại lịch sử nhân loại thật trăn trở cho tương lai của dân tộc. Hiểm họa Bắc thuộc, thứ mà nhiều người vẫn thường nhắc đến. Nhưng hãy thử từ một cái nhìn toàn cảnh. Chẳng cần phô bày lại cảnh tượng bạo lực học đường, hôi của, chôm chỉa, cướp bóc, giết người dã man, chúng ta vẫn sẽ thấy ngay văn hóa Việt đã vào giai kỳ suy thoái. Đó, là hồi chuông cảnh báo nguy cơ tự giải thể dân tộc mà chúng ta không thể phớt lờ.
Mặc dù tất cả đều đang dự trong cùng một câu chuyện, trải nghiệm và viết tiếp lịch sử. Nhưng vì mỗi nhóm người viết một cách, với một mục tiêu riêng lẻ nên chúng ta không có một căn cứ hiển nhiên nào để có thể đoán chắc được tương lai của dân tộc mình.
Cũng như niềm tin vào cái mỏ neo của một con thuyền đang chao đảo giữa đại ngàn sóng dữ. Tin tưởng và trông chờ vào chính quyền hiện tại, hay bất kể một lực lượng chính trị nào đi nữa cũng không chắc chắn. Tất cả thứ đó đều có khả năng khiến chúng ta tổn thương. Chúng ta không thể nào trông cậy vào nó, vì chúng ta sẽ gặp rắc rối khi quyền lực chính trị của nó đặt ra vô kể những giới hạn lên chúng ta.
Người Đức hay Nhật Bản đều không làm nên cái cao cả của họ do đặt kỳ vọng trên một chính thể nào. Thay vì vậy, họ ra sức xây dựng sức mạnh nội lực, phát triển tiềm năng bên trong bản thân mỗi cá thể quốc gia.
Qua con đường giáo dục, họ tin tưởng trong tương quan giữa cá thể và quốc thể thì cá thể chính là tác nhân làm nên giá trị của quốc thể. Có một câu chuyện trong cuộc đại cải tổ Đức: Khi một cư dân Đức bước ra từ một ngôi nhà vương quyền đã đổ sụp vì chiến tranh. Anh ta tự hỏi bản thân, liệu rồi những bất hạnh của anh ta có cho phép anh ta cái quyền được tự hào về mình.
Câu trả lời là: Có! Bởi cái làm nên giá trị của anh ta là phẩm chất tinh thần của anh ta, nó không hề mất đi ngay cả khi một hệ thống chính trị có sụp đổ. Như Schiler (Friedrich Schiller, 1759-1805, là nhà thơ, nhà soạn kịch, triết gia người Đức) đã khẳng định, điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây chính là sự độc lập giữa tính chất quốc gia với chính trị.
Chừng nào mà thứ giá trị ấy còn tiếp tục được củng cố, được xây dựng, được làm cho phát triển thêm thì chừng đó chúng ta còn có quyền tự hào. Quan trọng là chúng ta có thể đoàn kết, và kiên tâm cùng thực hiện một giấc mơ tự tôn dân tộc hay để nó chỉ còn là chiếc bóng lẻ loi bên dòng lịch sử 4000 năm văn hiến?
CHUNG TAY XÂY DỰNG MỘT TINH THẦN MỚI
Như những nhà cải tổ Phổ nhận định, muốn cải cách nhà nước và xã hội cho hiệu quả trước hết ta phải “tạo nên một tinh thần mới” cho con người. Cái “tinh thần mới” này là làm cho tinh thần bên trong mỗi người trở nên tự chủ và vượt thoát sự bó buộc trong thế giới mưu sinh. Vì vậy trong bối cảnh hiện tại giáo dục chính là một phương thức cứu cánh để tạo nên cái mới này.
Mặc dù giáo dục là một trong những nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của nhà nước, nhưng nền chính trị chuyên quyền đã làm vô hiệu hoá mọi nổ lực cải cách. Đã không tự mình làm được, tại sao nhà nước không tạo điều kiện cho sự chung tay góp sức của những hội đoàn ngoài quốc doanh?
Ở những nền Cộng hòa và Dân chủ như Cộng hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam, người dân là những người nắm giữ vận mệnh của đất nước nhưng nền chính trị chuyên quyền chỉ sử dụng người dân như những công cụ phục vụ cho chế độ. Những ý kiến thuận chiều mới được dùng để tham khảo, các ý kiến khác bị gạt bỏ thậm chí với những ý kiến chống lại sẽ bị quy chụp, vu vạ vào các điều luật về an ninh quốc gia.
Có bao nhiêu người vẫn tiếp tục muốn điều này? Tại sao chúng ta không tự vận động? Chúng ta không thể mãi chỉ kêu gọi, hoặc chỉ đưa ra phương sách chờ đợi cho đến khi nhà cầm quyền ngó ngàng đến nó nữa.
Gần đây có những cố gắng của một nhóm làm sách mang tên Cánh Buồm. Nhưng chỉ một nhóm thì không đủ lực để “tạo nên một tinh thần mới” cho người Việt. Mỗi người chúng ta đều phải có phận sự can dự vào thực hiện trọng trách này.
Rèn luyện mình và tác động lên người khác bằng cái đã làm nên chính mình, đó là nguyên lý nền tảng triết học giáo dục của Humboldt. Tất nhiên, ban đầu sự khởi đi chỉ là số ít nhưng nếu không có một, hai người này để khởi đầu thì sẽ không có cơ hội để có những hiệu ứng mạnh hơn.
Hãy xây dựng tinh thần cho chính mình và giúp người khác tạo nên tinh thần mới cho chính họ.
Nguyễn Phương Uyên (Bình Thuận, 23/09/2015).

Nhìn lại báo chí thời Đệ Nhị Cộng Hòa

Nhìn lại báo chí thời Đệ nhị Cộng hòa


 
báo chí
Khi ấy các nhà lãnh đạo được đưa lên mặt báo thường xuyên. Tờ Tin Sáng có mục “Tin Vịt” do “Tư trời biển” viết nêu đích danh Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là tham quyền cố vị, hiếu chiến, thất học, tham nhũng, bất tài hay gọi ông là “Tổng thống Thẹo”, “Sáu Thẹo”…
Hằng trăm tờ báo tư nhân hoàn toàn không bị mua chuộc hoặc bị áp lực theo đường lối của chính phủ. Có báo thân chính phủ, chống cộng, có báo đối lập thậm chí có báo công khai chống đối chính phủ như tờ Tin Sáng nói trên.
Nguyễn Quang Duy | 11-09-2015
Nhà báo Đỗ Hùng bị rút thẻ nhà báo, mất việc, mất chức Phó Tổng thư ký báo Thanh Niên Online chỉ vì viết bài đụng chạm lãnh tụ cho thấy báo chí thời Đệ Nhị Cộng Hòa quá tự do.
Khi ấy các nhà lãnh đạo được đưa lên mặt báo thường xuyên. Tờ Tin Sáng có mục “Tin Vịt” do “Tư trời biển” viết nêu đích danh Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là tham quyền cố vị, hiếu chiến, thất học, tham nhũng, bất tài hay gọi ông là “Tổng thống Thẹo”, “Sáu Thẹo”…
Hằng trăm tờ báo tư nhân hoàn toàn không bị mua chuộc hoặc bị áp lực theo đường lối của chính phủ. Có báo thân chính phủ, chống cộng, có báo đối lập thậm chí có báo công khai chống đối chính phủ như tờ Tin Sáng nói trên.
Trên 50 tờ nhật báo với số in từ vài chục lên đến trăm ngàn số hằng ngày. Các nhà báo, nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ được tự do sáng tác và phổ biến tác phẩm không bị gò ép trong bất cứ khuôn khổ nào.
Đương nhiên trong hoàn cảnh chiến tranh việc lộ liễu tuyên truyền cho miền Bắc đã bị kiểm soát. Nhưng trên sách báo vẫn thấy rải rác những bài viết ca ngợi quốc tế cộng sản. Việc ngấm ngầm tuyên truyền cho cộng sản Việt Nam cũng không thể tránh khỏi.
Các bài dịch từ báo ngoại quốc với cái nhìn của người ngoại cuộc thậm chí thân cộng cũng thường xuyên xuất hiện trên mặt báo.
Hàng ngàn nhà in, nhà phát hành đều do tư nhân quản lý. Các tiệm sách và sạp báo tư nhân trải rộng khắp miền Nam. Thị trường sách báo hoạt động hoàn toàn tự do.
Ðiều 12 Hiến pháp 1967 ghi rõ: “Quốc gia tôn trọng quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, báo chí và xuất bản, miễn là sự hành xử các quyền này không phương hại đến danh dự cá nhân, an ninh quốc phòng hay thuần phong mỹ tục”.

Bảo vệ bởi luật

Các sinh hoạt báo chí được bảo vệ bởi Luật báo chí 019/69, do Tổng thống Việt Nam Cộng hòa, Nguyễn Văn Thiệu ban hành vào ngày 30/12/1969.
Đạo luật gồm 8 chương và 69 điều. Chương 1 đã khẳng định quyền tự do báo chí là quyền tự do căn bản trong chính thể Việt Nam Cộng Hòa, miễn bài báo không phương hại đến danh dự cá nhân, an ninh quốc gia và thuần phong mỹ tục.
Nếu không có quyết định của cơ quan tư pháp không ai có quyền đóng cửa tờ báo.
Sách báo, tài liệu nước ngoài bản chính và bản dịch nếu không vi phạm đến an ninh quốc gia và thuần phong mỹ tục cũng được tự do phổ biến tại miền Nam.
Sau 30-4-1975, để tìm hiểu về chủ nghĩa cộng sản, giới trí thức miền Bắc đã tìm mua những sách xuất bản trước 1975 hay những sách ngoại quốc viết về chủ nghĩa cộng sản.
Chương 2 của Bộ Luật nhấn mạnh mọi công dân đều được xuất bản báo mà không cần xin phép. Người muốn ra báo chỉ cần làm thủ tục khai báo tại Bộ Thông tin. Bộ có nghĩa vụ phải lập tức cấp chứng nhận tạm thời khi nhận đủ giấy tờ khai báo.
Ngoại kiều cũng có quyền xuất bản báo, chỉ cần Tổng trưởng Bộ Thông tin hội ý với Tổng trưởng Bộ Nội vụ cấp giấy phép.
Chương 3 nếu không có quyết định của cơ quan tư pháp, không ai có quyền tạm đình bản hay đình bản vĩnh viễn bất cứ tờ báo nào.
Trong hoàn cảnh chiến tranh để trách những thông tin vi phạm đến an ninh quốc gia chính phủ đã phải thi hành chính sách kiểm duyệt hạn chế. Tại Sài Gòn, Tổng trưởng Nội vụ có quyền ra lệnh tịch thu một tờ báo trước hay trong khi lưu hành. Tại các tỉnh, Tỉnh trưởng cũng có quyền này.
Báo chí không thể bị khởi tố khi tường thuật hay đăng tải các phiên họp, các thuyết trình, các ý kiến thể hiện quan điểm chính trị. Báo chí có quyền trích dịch mọi nguồn thông tin ngoại quốc.
Báo chí có quyền chỉ trích Chính phủ miễn là không nhằm mục đích tuyên truyền cho cộng sản.

Tự do hoạt động

Hội đồng Báo chí hay Hội Nhà báo là một tổ chức dân sự đại diện cho báo chí. Hội Đồng hoàn toàn vì quyền lợi của nhân viên tòa soạn. Mỗi báo có ít nhất 2 đại diện một là Chủ nhiệm và một ký giả đại diện của tờ báo.
Theo Đạo Luật 019/69 nhà báo là người nhận thù lao và cộng tác thường xuyên với tờ báo. Nhà báo phải có thẻ hành nghề do tờ báo cấp và đăng ký ở Bộ Thông tin.
Phóng viên ngoại quốc cũng được tự do hoạt động, nhiều người được móc nối đưa vào vùng cộng sản chiếm để làm phóng sự tuyên truyền cho cộng sản.
Trong hoàn cảnh chiến tranh cộng sản đã lợi dụng tự do báo chí để hoạt động. Nhiều ký giả, phóng viên, nhân viên tòa báo là cán bộ cộng sản nằm vùng hay làm việc cho cộng sản.
Nhật báo Tin Sáng của dân biểu đối lập Ngô Công Đức gồm nhiều người thuộc thành phần thứ ba như Nguyễn Ngọc Lan, Lý Chánh Trung, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quí Chung. Sau 30-4-1975, Tin Sáng được tiếp tục phát hành thêm 6 năm, được đóng cửa với lý do tờ báo đã “hoàn thành nhiệm vụ”.
Tình trạng báo đối lập tại miền Nam đã được tờ Lao Động, số ra ngày 13/07/2015, tóm gọn như sau:
“Báo đối lập bị tịch thu dài dài, chủ bút ra tòa như cơm bữa, nhưng chỉ bị “phạt miệng”, chứ không đóng một xu nào. Tịch thu thì cứ tịch thu, báo vẫn đến tay độc giả đều đều.
Lí do hết sức đơn giản, báo chưa đưa đi kiểm duyệt đã phát hành rồi nên khi cảnh sát ập đến tòa soạn để lập biên bản tịch thu thì có một số tờ đã “cao chạy xa bay”.
Trong hoàn cảnh chiến tranh và trước tình trạng nói trên ngày 4-8-1972, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã ban hành Đạo Luật số 007/72.
Luật mới quy định mỗi nhật báo phải ký quỹ tại Tổng nha ngân khố 20 triệu đồng (bằng 500 lượng vàng) và 10 triệu đồng cho báo định kỳ. Ngay khi ban hành đã có 16 tờ nhật báo và 15 tờ báo định kỳ không có tiền ký quỹ phải đóng cửa.
Luật mới cũng quy định tờ nào hai lần vi phạm an ninh quốc gia và trật tự công cộng thì sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn.
Việt Nam Cộng Hòa là một nước theo thể chế tam quyền phân lập rõ ràng: Tư pháp độc lập với Hành pháp. Cơ quan hành Pháp truy tố một tờ báo nhưng quyết định tờ báo có vi phạm an ninh quốc gia và trật tự công cộng, vi phạm ở mức độ nào là quyết định hoàn toàn của Tòa Án.
Luật mới ra đời báo chí vẫn hoạt động khá tự do. Như tháng 8 năm 1974 báo chí vẫn tiếp tục cổ vũ cho Phong trào nhân dân chống tham nhũng của Linh mục Trần Hữu Thanh, hay cổ động cho Ngày ký giả đi ăn mày, 10-10-1974.

Điểm son nền Cộng hòa

40 năm nhìn lại sinh hoạt báo chí cũng như mọi sinh hoạt khác tại miền Nam vừa tự do, vừa văn minh hơn hẳn các quốc gia trong vùng và không thua gì các quốc gia tân tiến. Đây là điểm son của nền Đệ Nhị Cộng Hòa làm nhiều người cảm thấy luyến tiếc một thời đã qua.
Một số người cũng cho rằng chính báo chí đã dẫn đến sự sụp đổ của miền Nam tự do.
Thực ra định mệnh của nền Đệ Nhị Cộng Hòa đã được thu xếp tại Tòa Bạch Ốc, từ Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua Hiệp Định Ba Lê.
Một số bạn ở Việt Nam cho biết báo chí thời nay ít người đọc.
Ngược lại ở hải ngoại báo chí vẫn thịnh hành.
Điều này chứng tỏ nhu cầu đọc báo ở Việt Nam đã không được đáp ứng.
Trở lại với nhà báo Đỗ Hùng, bài viết của ông đã được lấy xuống không một lời giải thích, không còn thấy Facebook của ông và không ai biết việc gì đang xảy ra cho ông.
Điều này chứng minh ở Việt Nam hoàn toàn không có quyền tự do ngôn luận.
Ở Việt Nam chỉ có 1 cơ quan tuyên giáo nên rất có thể không báo nào dám nhận ông làm việc.
Từ góc cạnh nhân quyền ông mất cả quyền mưu cầu cuộc sống cá nhân và gia đình.
Việt Nam đang cố gắng để được tham gia Hiệp ước Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) có điều khoản về tự do báo chí, việc nhà cầm quyền cộng sản sa thải nhà báo Đỗ Hùng cho thấy họ chưa sẵn sàng tuân thủ các điều khoản sẽ ký.
Ngược lại bài học từ tự do báo chí trong nền Đệ Nhị cộng Hòa cho thấy nước Việt Nam và người Việt Nam thích nghi hơn với một thể chế tự do như đã có tại miền Nam trước.

Tuesday, 22 September 2015

‘Tôi ám ảnh cả đời vì bị bức cung, nhục hình”

‘Tôi ám ảnh cả đời vì bị bức cung, nhục hình”


 
Anh Hol kể lại những lúc bị hành hạ, đánh đập dã man để ép nhận tội - (Ảnh: Q.Huy)
Anh Hol kể lại những lúc bị hành hạ, đánh đập dã man để ép nhận tội – (Ảnh: Q.Huy)
“Mấy anh ấy còng tay tôi lên cửa sổ, rồi lấy đánh đấm túi bụi đến chảy máu đầu, nhiều lần chịu không nổi tôi đã ngất xỉu. Nhưng sợ nhất là cách đánh vào “chỗ hiểm” như cổ họng. Họ đánh vào đó để mình không thể ăn uống mà cúi đầu nhận tội. Để duy trì sự sống tôi phải đổ nước lạnh vào cơm cho dễ ăn, nhưng cũng nuốt không nổi. Những ngày bị nhục hình vẫn còn ám ảnh suốt cuộc đời tôi” – anh Hol nghẹn ngào nói.Dù sự việc đã xảy ra một thời gian khá dài, nhưng đến nay anh Hol cho biết, vẫn còn đang bị ám ảnh với kiểu nhục hình và ép cung của các cán bộ điều tra.

Mặc dù không liên quan gì đến vụ án mạng giết chết ông Lý Văn Dũng, thế nhưng lần lượt 7 người ở huyện Trần Đề (Sóc Trăng) vẫn bị giam giữ, ép cung và dùng nhục hình buộc nhận tội.
Cả đêm ở nhà với vợ vẫn bị bắt
Theo thông báo của TAND tỉnh Sóc Trăng, vào ngày 24 – 25/9, sẽ mở phiên tòa sở thẩm xét xử vụ án “Dùng nhục hình” và “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” dẫn đến 7 người bị oan sai trong vụ án giết ông Lý Văn Dũng hành nghề xe ôm để cướp tài sản .
Theo cáo trạng, ngày 6/7/2013, người dân phát hiện ông Lý Văn Dũng (ngụ ấp Đầu Giồng, Thị trấn Trần Đề, huyện Trần Đề, tỉnh Sóc Trăng) hành nghề xe ôm nằm chết trên con đường nông thôn ở ấp Lâm Dồ, xã Đại Ân 2 (huyện Trần Đề), trên thi thể có nhiều vết thương do bị đâm.
Trong lúc điều tra, công an nghi ngờ các anh Thạch Sô Phách (SN 1989), Trần Hol (SN 1986), Trần Cua (SN 1991), đều ngụ xã Đại Ân 2 (huyện Trần Đề) là thủ phạm chính nên đã bắt tạm giam để điều tra hành vi giết người.Nhận được tin báo, cơ quan CSĐT Công an huyện Trần Đề có mặt phong tỏa hiện trường, phục vụ công tác điều tra.
Tại cơ quan điều tra, Phách khai nhìn thấy các anh Đở, Hol, Cua, Sóc, Mươl đánh và đâm nạn nhân. Ngày 13/7, cơ quan điều tra triệu tập chị Nguyễn Thị Bé Diễm (quê Hậu Giang) và anh Trần Văn Đở (huyện Trần Đề) để làm việc.
Bước đầu, chị Diễm khai tận mắt chứng kiến anh Đở, Hol, Cua, Sóc, Mươl đánh đâm ông Dũng. Ngày 21/7, cơ quan CSĐT PC45 (Sóc Trăng) ra lệnh bắt tạm giam 7 người này để điều tra về hành về tội ”giết người” và ”không tố giác tội phạm”.
Bất ngờ, giữa tháng 11/2013, Lê Thị Mỹ Duyên (SN 2000, ngụ Kiên Giang) đến công an đầu thú, khai mình cùng Phan Thị Kim Xuyến (SN 1998, ngụ TT.Trần Đề) là hung thủ giết ông Dũng để cướp tài sản.
Bằng các biện pháp nghiệp vụ, công an xác định lời khai của Duyên và Xuyến phù hợp với tình tiết của vụ án.
Tất cả những người bị bắt ở trên đều bị đánh đập, ép cung để buộc tội.
Vẫn nhớ như in ngày mình bị bắt, anh Trần Hol cho biết, khoảng 4 giờ sáng ngày xảy ra vụ án, bản thân đang ngủ ở nhà với vợ thì công an xã Đại Ân 2 mời về trụ sở làm việc.
“Xuống tới trụ sở công an, các anh ấy hỏi tôi biết về cái chết của ông Dũng không? Có biết nhóm nào đi nhậu vào tối hôm đó không? Lúc đó, tôi trả lời là không biết gì hết, vì cả đêm không rời khỏi nhà nửa bước”- anh Hol kể.
Tại đây, anh Hol vẫn bị truy hỏi vấn đề liên quan đến cái chết của ông Dũng. Cũng như lần trước, anh Hol đều trả lời không biết và chẳng liên quan đến mình. Đến chiều cùng ngày, anh Hol bị bắt lên xe bịt bùng dẫn về Công an huyện Trần Đề vì tình nghi liên quan đến vụ án giết người.Sau khi lấy lời khai, anh Hol được thả về nhà và sinh sống bình thường. Tuy nhiên, sau đó mấy ngày, khi anh Hol đang cùng người bạn đi uống cà phê tại chợ Ngang Rô thì bị công an huyện mời về trụ sở công an xã Đại Ân 2 làm việc tiếp.
Đánh đập, ép nhận tội
Khi đến phòng tạm giam của công an huyện, anh Hol bị một số cán bộ đánh đập và ép thừa nhận giết người, nhưng nam thanh niên này nhất quyết không nhận tội. Sau đó, anh được đưa về trụ PC45 (Công an tỉnh Sóc Trăng) để tiếp tục lấy lời khai.
Trong quá trình lấy lời khai, 2 điều tra viên Triệu Tuấn Hưng và Nguyễn Hoàng Quân đã dùng nhiều kiểu nhục hình rất dã man như: còng tay vào cửa sổ rồi đánh đấm, gây đau đớn cho các nghi can. Tất cả vì mục đích bắt 7 người kể trên nhận tội để sớm kết thúc vụ án.
“Mấy anh ấy còng tay tôi lên cửa sổ, rồi lấy đánh đấm túi bụi đến chảy máu đầu, nhiều lần chịu không nổi tôi đã ngất xỉu. Nhưng sợ nhất là cách đánh vào “chỗ hiểm” như cổ họng. Họ đánh vào đó để mình không thể ăn uống mà cúi đầu nhận tội. Để duy trì sự sống tôi phải đổ nước lạnh vào cơm cho dễ ăn, nhưng cũng nuốt không nổi. Những ngày bị nhục hình vẫn còn ám ảnh suốt cuộc đời tôi” – anh Hol nghẹn ngào nói.Dù sự việc đã xảy ra một thời gian khá dài, nhưng đến nay anh Hol cho biết, vẫn còn đang bị ám ảnh với kiểu nhục hình và ép cung của các cán bộ điều tra.
Trụ sở UBND xã Đại Ân 2, địa điểm Công an xã mời người không có tội Trần Hol lên làm việc và bắt giư tại đây - (Ảnh: H.Thanh)
Trụ sở UBND xã Đại Ân 2, địa điểm Công an xã mời người không có tội Trần Hol lên làm việc và bắt giư tại đây – (Ảnh: H.Thanh)
Trần Hol cho biết thêm, ban đầu anh nhất quyết không nhận tội nhưng do bị ép cung, đánh đập quá dã man nên nhắm mắt nhận bừa.
Chính vì bị đánh đập, trong thời gian dài nên giờ đây sức khỏe của anh này đã suy yếu đi nhiều, không thể làm được những công việc nặng nhọc.
Được biết, ngoài Trần Hol, những người còn lại cũng bị lấy cung bằng cách “vũ lực trước, nói chuyện sau”. Đáng sợ nhất là trường hợp của anh Thạch Sô Phách, bị treo hai tay lên cửa sắt để đánh.
Anh Phách còn bị điều tra viên Hưng dùng khăn gói nước đá đặt vào bộ phận sinh dục để ép nhận tội.
Sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, 7 người bị oan sai được bồi thường gần 500 triệu đồng.
Nói về số tiền này, anh Hol nghẹn ngào chia sẻ: “Đó là tiền xương, tiền máu của tôi. Chẳng ai muốn có tiền bằng cách đó cả. Vụ án oan này đã khiến tôi chịu nhiều đau khổ, từ vợ chồng chia tay, bạn bè không nhìn mặt nhau nên giờ chỉ mong nó kết thúc nhanh chóng, tòa xử đúng người đúng tội thôi”.
Theo Hoài Thanh – Q.Huy (Vietnamnet)

Một người dân bị đánh gãy xương sườn tại trụ sở ủy ban xã

Một người dân bị đánh gãy xương sườn tại trụ sở ủy ban xã


 
vũ văn điều
Sau khi thăm khám, các bác sỹ  tại Bệnh viện Việt Đức cho biết, ông Điều bị gãy 4 xương sườn, 2 xương sườn số 5,6 bên trái và số 6,7 bên phải khiến xương chọc và phổi gây đọng máu phổi.
“Lúc bị đưa lên ủy ban xã họ bấm dùi cui điện vào ngực khiến tôi ngất lịm, rồi đánh đập tôi. Sau khi tôi tỉnh lại, thì họ đi uống nước về tiếp tục lao vào đánh đập tôi. Tôi không làm gì sai, nếu bắt tôi lên xã cũng phải có giấy mời chứ” ông Điều phẫn uất kể lại sự việc lúc bị đánh.
Bị bắt về trụ sở ủy ban xã, ông Vũ Văn Điều sau đó bị Phó công an xã Duy Hải – huyện Duy Linh – tỉnh Hà Nam đánh đập dã man. Sự việc khiến ông Điều bị gãy 4 xương sườn, đọng máu phổi.
Theo gia đình của ông Điều (49 tuổi, ngụ ở xã Duy Hải, huyện Duy Tiên – tỉnh Hà Nam) người đánh  ông là phó công an xã Trần Minh Doan. Vào khoảng 8h ngày 10/09, lúc vừa ra khỏi nhà ông Điều đã bị ông Doan cùng 2 người khác đi xe máy lao tới khống chế, bắt ông Điều về trụ sở ủy ban xã Duy Hải.  Tại trụ sở ủy ban xã, ông Điều bị ông Doan hành hung, đánh đập dã man khiến ông Điều bị trọng thương. Ông Điều sau đó được đưa về nhà trong tình trạng mê man bất tỉnh, người thân của ông liền đưa ông đến Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Nam để cấp cứu nhưng vì vết thương  qua nặng nên gia đình đã phải chuyển ông Điều tới Bệnh viện Việt Đức (Hà Nội) để cấp cứu.
Sau khi thăm khám, các bác sỹ  tại Bệnh viện Việt Đức cho biết, ông Điều bị gãy 4 xương sườn, 2 xương sườn số 5,6 bên trái và số 6,7 bên phải khiến xương chọc và phổi gây đọng máu phổi.
“Lúc bị đưa lên ủy ban xã họ bấm dùi cui điện vào ngực khiến tôi ngất lịm, rồi đánh đập tôi. Sau khi tôi tỉnh lại, thì họ đi uống nước về tiếp tục lao vào đánh đập tôi. Tôi không làm gì sai, nếu bắt tôi lên xã cũng phải có giấy mời chứ” ông Điều phẫn uất kể lại sự việc lúc bị đánh.
Theo ông Doan, nguyên nhân mình đánh ông Điều cũng vì bực tức, nhẫn nhịn quá nhiều. ông Doan nói ông Điều nhiều lần uống rượu vi phạm gây rối trật tự công cộng: “…nhiều lần tôi đến giải quyết, ông Điều liên tục lăng mạ, chưỉ bới gia đình tôi nhiều lần, nên vì nóng giận, không kiềm chế được tôi mới đánh ông Điều… ”
Sự việc trên khiến dư luận tức giận về hành vi côn đồ, và xem thường pháp luật của viên công an xã này. “…đánh gãy xương sườn người ta mà bảo là vì nóng giận, bực tức mới đánh. Dù ông Điều có gây rối trật tự thì phải được xử phạt hay bắt giam theo đúng trình tự, hành động của ông phó công an xã này là coi thường pháp luật, lợi dụng chức quyền để đánh người dân, cần phải trừng trị đích đáng”, bạn đọc Đức Nguyễn chia sẻ.
Ông Điều không phải là nạn nhân đầu tiên trong các trường hợp người dân bị công an xã đánh đập dã man. Mới đây là trường hợp một người dân tại Đồng Tháp, anh Trần Văn Lộc bị công an xã đánh đập tới gãy xương mũi vì nghi lấy trộm tiền của công an huyện.

Wednesday, 16 September 2015

Kết quả phiên tòa xét xử 12 người chống cưỡng chế đất ở Long An

Kết quả phiên tòa xét xử 12 người chống cưỡng chế đất ở Long An




Do bị CA chặn đường không thể về Thạnh Hóa (Long An) tham dự phiên tòa, chị Trần Ngọc Anh cùng nhiều dân oan khác đã bất ngờ xuất hiện tại trung tâm Sài Gòn để tuần hành và giơ cao những biểu ngữ đòi trả tự do cho 12 Dân Oan
Do bị CA chặn đường không thể về Thạnh Hóa (Long An) tham dự phiên tòa, chị Trần Ngọc Anh cùng nhiều dân oan khác đã bất ngờ xuất hiện tại trung tâm Sài Gòn để tuần hành và giơ cao những biểu ngữ đòi trả tự do cho 12 Dân Oan
 Nguyentuongthuy
Mười hai người chống cưỡng chế đất tại huyện Thạnh Hóa, tỉnh Long An bị tòa án đưa ra xét xử sơ thẩm và kết án tù trong phiên xử kéo dài từ ngày hôm qua 15 tháng 9 đến trưa nay 16 tháng 9.
Bản án
Kết quả phiên xử được thông báo cụ thể như sau: bà Mai Kim Hương: 3 năm 6 tháng tù, ông Nguyễn Trung Can ( chồng bà Mai Kim Hương) 3 năm, ông Nguyễn Trung Tài 3 năm; ông Mai Văn Tưng 3 năm; bà Phùng Thị Ly 3 năm; ông Phùng Văn Tuân 2 năm; ông Mai Văn Đạt  2 năm; ông Mai Quốc Hẹn 2 năm tù treo, 4 năm thử thách; ông Nguyễn Văn Tôi 2 năm tù treo, 4 năm thử thách; bà Nguyễn Thị Thắng 2 năm 6 tháng tù treo, 5 năm thử thách. Những người này bị kết tội ‘chống người thi hành công vụ’. Còn hai ông Mai Văn Phong 3 năm 6 tháng tù ; ông  Nguyễn Trung Linh 3 năm 6 tháng, buộc bồi thường 17 triệu đồng cho người bị thương tích vì bị kết án ‘cố ý gây thương tích’.
Ngay sau khi phiên xử kết thúc, cháu Nguyễn Mai Thảo Vy, con gái của hai ông bà Nguyễn Trung Can và Mai Kim Hương cho biết:
“Mẹ cháu bị 3 năm 6 tháng và ba cháu 3 năm tù giam. Mới đầu mọi người trong gia đình cháu không ai nhận tội nhưng sau một buổi nghỉ trưa không biết họ dùng thủ đoạn gì mà đến chiều mọi người đều nhận tội hết.
Luật sư bào chữa đúng thực tế, nêu lên việc cưỡng chế hôm đó sai, có xịt pháo cay làm mọi người trong nhà bị tổn hại đến sức khỏe. Nhưng tòa không đề cập gì đến chuyện đó, họ chỉ giải quyết theo họ là gia đình cháu sai, chứ họ không sai. Cháu thấy bản án này oan cho gia đình.”
Bản án của mẹ là 3 năm tù ở. Theo cháu là quá nặng vì luật sư nói mẹ có thể trắng án, vì khi phát loa để nói lên tâm tư, suy nghĩ của mình cho mọi người biết thì không cấu thành tội ‘chống người thi hành công vụ’. Bản thân cháu thấy rất vô lý vì trong Hiến pháp Việt Nam điều 25 qui định người dân có quyền tự do biểu tình, quay phim...
Cháu Dương thị Ngọc Châu
Con gái của bà Phùng Thị Ly, cháu Dương thị Ngọc Châu cũng trình bày ý kiến về bản án và phiên xử được nói là công khai nhưng bản thân cháu không được vào tham dự tòa:
“ Bản án của mẹ là 3 năm tù ở. Theo cháu là quá nặng vì luật sư nói mẹ có thể trắng án, vì khi phát loa để nói lên tâm tư, suy nghĩ của mình cho mọi người biết thì không cấu thành tội ‘chống người thi hành công vụ’. Bản thân cháu thấy rất vô lý vì trong Hiến pháp Việt Nam điều 25 qui định người dân có quyền tự do biểu tình, quay phim, theo dõi chính quyền làm đúng hay sai; nhưng họ ép buộc mình không cho nói; vậy qui định để làm gì!
Mẹ cháu mong có được bản án nhẹ nhàng, thế thôi!”
Theo các luật sư bào chữa cho biết thì 12 dân oan sẽ tiếp tục kháng cáo lên tòa phúc thẩm.
Cưỡng chế lấy đất
Vụ việc được người trong cuộc cho biết diễn ra bảy, tám năm nay rồi. Chính quyền địa phương thu hồi đất của hai gia đình nhưng bồi thường không thỏa đáng. Gia đình đi kiện nhưng vẫn không được giải quyết. Trước lần cưỡng chế vào ngày 14 tháng 4 vừa qua, gia đình của hai ông bà Nguyễn Trung Can- Mai Kim Hương giăng biểu ngữ tuyên bố sẽ ‘quyết tử’ để giữ đất. Thế nhưng lực lượng cưỡng chế vẫn tràn vào và người trong cuộc đã đốt lều tạm giữ đất, ném bom xăng, tạt axit và nổ bình hàn gió đá khiến chừng 20 người trong lực lượng cưỡng chế bị thương từ nặng đến nhẹ.
Tại Hà Nội, do không có điều kiện về địa điểm xử án nên dân oan Cấn Thị Thêu đã cùng dân oan ba miền tập trung tại trụ sở Bộ công an đưa biểu ngữ kêu gọi trả tự do cho các bị cáo biểu thị sự hiệp thông.
Tại Hà Nội, do không có điều kiện về địa điểm xử án nên dân oan Cấn Thị Thêu đã cùng dân oan ba miền tập trung tại trụ sở Bộ công an đưa biểu ngữ kêu gọi trả tự do cho các bị cáo biểu thị sự hiệp thông.
Cháu Dương thị Ngọc Châu cho biết lại tình hình đất đai của gia đình như sau:
“ Gia đình khiếu kiện đất vì họ nói gia đình cháu lấn sông, lấn lộ; nhưng thực tế gia đình sống ở đây đã rất lâu, từ trước chiến tranh, trước năm 65. Họ nói lấn sông, lấn lộ nên chỉ bồi thường cho gia đình 30 ngàn một mét vuông đất thôi. Sau này do mẹ con tranh đấu, kiện tụng họ tăng lên được 45 ngàn một mét vuông, sau này lên được 300 ngàn một mét vuông. Trong khi đó miếng đất đối diện nhà cháu được qui hoạch thành khu đô thị mới, bây giờ lên đến 22 triệu một mét vuông. Một mét vuông đất nhà con không mua được một phần ngàn miếng đất kia nữa! “
Họ nói lấn sông, lấn lộ nên chỉ bồi thường cho gia đình 30 ngàn một mét vuông đất thôi...sau này lên được 300 ngàn một mét vuông. Trong khi đó miếng đất đối diện nhà cháu được qui hoạch thành khu đô thị mới, bây giờ lên đến 22 triệu một mét vuông
Cháu Dương thị Ngọc Châu
Chuyện dài đất đai
Vụ việc của hai gia đình ông Nguyễn Trung Can- Mai Kim Hương và bà Phùng thị Ly như vừa nêu cũng tương tự rất nhiều trường hợp khác tại các tỉnh thành của Việt Nam lâu nay.
Hiện nay rất nhiều người dân bị chính quyền địa phương thu hồi đất đai, ruộng vườn mà theo họ không đúng luật và bất công. Những người trong cuộc cho biết khoản tiền bồi thường cho họ rất thấp, trong khi đất thu hồi lại được rao bán với giá gấp rất nhiều lần. Điều này khiến họ phẩn nộ và khiếu kiện bao lâu nay vẫn không được cơ quan nào giải quyết.
Một vụ việc gây chấn động dư luận tại Việt Nam là trường hợp cho nổ súng hoa cải và bình ga của gia đình Đoàn Văn Vươn tại Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng vào tháng giêng năm 2012. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng kết luận biện pháp cưỡng chế của cơ quan chức năng địa phương là sai; tuy nhiên sau đó hai anh em ông Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý vẫn bị bắt, bị tuyên án tù 5 năm mỗi người.
Vào ngày 31 tháng 8 hai anh em ông này được cho ra tù trước thời hạn; tuy nhiên sau khi ra tù ông Đoàn Văn Vươn tuyên bố sẽ tiếp tục theo đuổi những vụ kiện chưa được giải quyết lâu nay về vấn đề đất đầm nuôi thủy sản của gia đình ông.
Một người đấu tranh vì đất đai kiên cường khác là bà Cấn Thị Thêu tại phường Dương Nội, quận Hà Đông. Mới vào tối ngày 15 tháng 9, bà cùng nhiều người dân khác phải ngủ ngay ngoài cổng cơ quan Thanh Tra Bộ Công an để ngày hôm sau được gặp người phụ trách vì ngày trước đó khi đến Bộ Công an họ bị xua đuổi.
Ngay sau khi mãn án 15 tháng tù vào tháng 7 vừa qua, bà Cấn Thị Thêu cũng thẳng thắn cho biết:
“ Đối với tôi từ khi bị bắt cho đến nay và kể từ khi ra tòa, lúc họ cho tôi nói lời cuối cùng, tôi cũng đã nói với họ rằng tôi thề còn hơi thở nào tôi vẫn còn tiếp tục đấu tranh để đòi lại đất đai, tài sản của gia đình tôi và của nhân dân chúng tôi. Tôi quyết tâm đấu tranh chống lại quân cướp đất đến cùng. Khi họ gây ra quá nhiều tội ác, đàn áp, đánh đập chúng tôi, chính họ mới là người thúc đẩy lòng căm thù, đấu tranh của chúng tôi vùng lên đấu tranh chống lại họ. Với hiện tại bây giờ không còn gì để sống, nhân dân chúng tôi như nước vỡ bờ quyết vùng lên để đòi lại những gì chúng tôi đã mất.”
Thực tế cho thấy số người bị cưỡng chiếm đất đai phải đi khiếu kiện lên đến các cơ quan trung ương tại Hà Nội hay thành phố Hồ Chí Minh ngày một đông.
Nhiều người trong số họ chưa bị đi tù như trường hợp bà Cấn Thị Thêu hay anh em bà con nhà Đoàn Văn Vươn. Tuy nhiên có những người bị bắt đi một cách bất minh và sẽ phải ra tòa rồi bị tuyên án tù như 12 người ở Thạnh Hóa, Long An vào ngày 15 và 16 tháng 9 vừa qua chỉ vì dám chống lại lực lượng cưỡng chế bằng lời nói và hành động mạnh mẽ.

Tuesday, 15 September 2015

Việt Nam: Những hạn chế về quyền tự do đi lại vi phạm luật quốc tế và luật quốc gia

Việt Nam: Những hạn chế về quyền tự do đi lại vi phạm luật quốc tế và luật quốc gia

 
Chiếc ghế trống tượng trưng cho tất cả những người bảo vệ quyền con người không thể tham gia với chúng tôi tại Defenders Days bao gồm cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người được giải thưởng Người bảo vệ nhân quyền năm 2015.
Chiếc ghế trống trong lễ trao giải Người Bảo vệ nhân quyền 2015 tượng trưng cho tất cả những người hoạt động nhân quyền không thể tham gia với CRD trong Defenders Days. Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là người được trao giải thưởng này năm nay.
“Là một thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, Việt Nam được mong đợi ​​sẽ duy trì và nâng cao các tiêu chuẩn cao nhất trong việc bảo vệ quyền con người, nhưng quốc gia này đang làm điều ngược lại bằng cách từ chối không cho nhiều người bảo vệ nhân quyền và người hoạt động xã hội các cơ hội đi nước ngoài và liên kết với những người hoạt động khác, và biểu lộ chính kiến một cách tự do,” bà Brittis Edman, Giám đốc Chương trình Đông Nam Á của CRD nói.
Bản dịch của Vũ Quốc Ngữ
Civil Rights Defenders, Sept 14, 2015
Nhà chức trách ở Việt Nam đã không cho ít nhất 33 người hoạt động nhân quyền và hoạt động xã hội được tự do đi ra nước ngoài hoặc đi lại trong nước trong sáu tháng gần đây, mặc dù pháp luật bảo vệ quyền tự do đi lại. Tổ chức Người Bảo vệ Quyền Dân sự (Civil Rights Defenders- CRD) cho rằng những hạn chế này là tùy tiện và vi phạm các nghĩa vụ của Việt Nam theo Hiến pháp của quốc gia và Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR).
Trong những năm gần đây, số lượng những người bảo vệ nhân quyền và người hoạt động xã hội đã bị ngăn cản trong việc đi ra nước ngoài hoặc đi lại trong nước cho các hoạt động nhân quyền ôn hòa chẳng hạn như tham gia các khóa đào tạo, các cuộc biểu tình ôn hòa và hội thảo. Nhiều người bị tịch thu hộ chiếu hoặc bị từ chối cấp hộ chiếu trong khi những người khác đã phải đối mặt với sự thẩm vấn của cơ quan an ninh tại sân bay. Nhiều tổ chức quan sát nhân quyền độc lập ước tính có khoảng 70 đến 100 nhà hoạt động hiện đang phải đối mặt với lệnh cấm đi ra nước ngoài áp đặt bởi chính phủ.
“Là một thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, Việt Nam được mong đợi ​​sẽ duy trì và nâng cao các tiêu chuẩn cao nhất trong việc bảo vệ quyền con người, nhưng quốc gia này đang làm điều ngược lại bằng cách từ chối không cho nhiều người bảo vệ nhân quyền và người hoạt động xã hội các cơ hội đi nước ngoài và liên kết với những người hoạt động khác, và biểu lộ chính kiến một cách tự do, bà Brittis Edman, Giám đốc Chương trình Đông Nam Á của CRD nói. Phiên họp thứ 30 của Hội đồng Nhân quyền bắt đầu ngày hôm nay tại Geneva, Thụy Sĩ.
Điều 12 của ICCPR, mà Việt Nam là một nước thành viên, đảm bảo rằng mọi người đều có “quyền tự do đi lại,” tự do rời khỏi bất cứ nước nào, và các quyền không được “tự ý tước đoạt” quyền nhập cảnh vào nước của mình. Điều 23 của Hiến pháp Việt Nam năm 2013 bảo đảm các công dân hưởng tự do đi lại. Tuy nhiên, Bộ Công an đã ban hành Nghị định số 136 năm 2007, cho phép cơ quan này quyền được ngăn cấm công dân Việt Nam xuất cảnh, nhập cảnh dụa vào các điều khoản để “bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội.” Nghị định này không có những định nghĩa rõ ràng và chính xác về những căn cứ hoặc các tiêu chí khách quan để đưa ra quyết định như vậy.
Luật pháp quốc tế chỉ cho phép hạn chế nhất định về quyền tự do đi lại nếu những hạn chế này được miêu tả rõ ràng bởi pháp luật và thực sự cần thiết  để bảo vệ một mục tiêu hợp pháp theo ICCPR. Các quy định mơ hồ diễn đạt theo Nghị định số 136 (2007) của Việt Nam không tuân thủ theo các tiêu chuẩn quốc tế (xem phần Câu hỏi & Trả lời về Quyền Tự do đi lại ở Việt Nam).
Việt Nam đang chuẩn bị bản báo cáo của mình lần thứ ba tại Liên Hợp Quốc về việc thực hiện ICCPR, quá hạn từ năm 2004.
“Các nhà chức trách Việt nên ngay lập tức bãi bỏ các hạn chế về quyền tự do đi lại, và cộng đồng quốc tế nên theo dõi việc Việt Nam thực hiện các cam kết và nghĩa vụ công khai của mình để đưa luật pháp và thực tiễn trong nước phù hợp với luật nhân quyền quốc tế và thúc đẩy một cách an toàn và tạo ra một môi trường an toàn cho xã hội dân sự, ” bà Brittis Edman kêu gọi.
Thông tin bổ sung
Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị yêu cầu rằng bất kỳ hạn chế về quyền phải được quy định rõ ràng bởi pháp luật và phù hợp với luật pháp quốc tế, và cần thiết và tương xứng để đạt được một trong những mục tiêu chính đáng được liệt kê theo Điều 12, cụ thể là “an ninh quốc gia, trật tự công cộng ( trật tự công cộng), sức khỏe công cộng, đạo lý, hay những quyền tự do của người khác. ” Trách nhiệm để chứng minh tính hợp pháp, sự cần thiết và tương xứng về hạn chế đó thuộc về nhà nước. Những hạn chế được phép cũng phải không làm ảnh hưởng đến quyền con người khác và không phân biệt đối xử, kể cả trên cơ sở chính trị hay quan điểm khác.
Khi hồ sơ nhân quyền của Việt Nam được xem xét dưới dạng Kiểm tra định kỳ phổ quát (UPR) tại Hội đồng Nhân quyền vào năm 2014, Việt Nam chấp nhận thực hiện các khuyến nghị của các quốc gia thành viên khác để “tăng cường hợp tác quốc tế trong lĩnh vực quyền con người” và tham gia “tích cực vào chương trình quốc tế hỗ trợ kỹ thuật và xây dựng năng lực trong lĩnh vực nhân quyền. ” Việt Nam cũng đã chấp nhận một đề nghị quan trọng để phát triển” một môi trường an toàn và thuận lợi cho tất cả các diễn đàn xã hội dân được tự do liên kết và bày tỏ quan điểm của họ bằng cách đảm bảo rằng các quy định pháp luật quốc gia không được viện dẫn để bóp nghẹt giới bất đồng chính kiến  ôn hòa.”
Việt Nam hiện đang tham gia một số đối thoại nhân quyền song phương, bao gồm cả với Australia, Liên minh châu Âu và Hoa Kỳ. Liên hợp quốc và cơ quan phát triển quốc tế có trụ sở tại Việt Nam cũng cung cấp hỗ trợ kỹ thuật cho các cơ quan chính phủ trong việc bảo vệ và thúc đẩy nhân quyền.
Chấp nhận của Việt Nam trong những đề xuất UPR và sự tham gia của nước này trong các đối thoại song phương và đa phương chỉ ra rằng Hà Nội nhận ra tầm quan trọng của hợp tác quốc tế về nhân quyền. Một môi trường an toàn và thuận lợi cho những người bảo vệ nhân quyền ởViệt Nam đòi hỏi rằng họ sẽ có thể tự do ra nước ngoài để tìm kiếm và nhận thông tin và hợp tác với những người hoạt động nhân quyền khác ở cấp khu vực và quốc tế để tiếp tục công việc của họ. Hạn chế của chính quyền Việt Nam trong sự tự do đi lại của người bảo vệ nhân quyền xem chừng là sự phân biệt đối xử và trực tiếp làm suy yếu tinh thần hợp tác quốc tế của quốc gia này, việc thực hiện các khuyến nghị UPR và  việc tuân thủ các quyền con người và các nghĩa vụ của nước này đối với công ước về nhân quyền.
Các trường hợp hạn chế tự do đi lại ở Việt Nam trong năm 2015
31 tháng Ba
Cảnh sát ngăn chặn nữ hoạt động nhân quyền Trần Thị Nga và hai con nhỏ khi chị đang trên đường đi đến Hà Nội để gặp gỡ với một số nghị sỹ quốc hội nước ngoài trong dip Đại hội đồng Liên minh Nghị viện lần thứ 132. Cảnh sát đã bắt chị cùng hai con nhỏ trở về nơi cư trú ở Hà Nam.
Tháng Tư
Blogger- người hoạt động nhân quyền Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm) không được phép bay đến Stockholm để nhận giải thưởnNgười bảo vệ nhân quyền năm 2015 do bị cấm xuất cảnh. Giải thưởng dành cho cô được đặt lên một ghế trống của buổi lễ.
06 – 07 Tháng Năm
Ngày mùng 6 tháng Năm, nhân viên an ninh trên toàn quốc bắt giữ, đe dọa và/hoặc ngăn chặn ít nhất một chục người hoạt động không cho họ rời khỏi nhà của họ, trước khi Mỹ-Việt Nam tiến hành phiên đối thoại nhân quyền lần thứ 19 được tổ chức vào ngày hôm sau. Nhiều người hoạt động đã được mời tham dự cuộc họp tại Hà Nội cùng với nhiều quan chức Mỹ.
Trên 07 tháng Năm, cảnh sát đã chặn bốn nhà hoạt động nhân quyền, ông Lê Bá Huy Hào, bà Nguyễn Thị Nhung, ông Lê Anh Hùng, và bà Nguyễn Thị Thúy không cho họ đi ra nước ngoài từ Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Cảnh sát đã tịch thu hộ chiếu của Hùng và Thủy.
18 tháng Năm
Cơ quan công an tại sân bay Tân Sơn Nhất đã tịch thu hộ chiếu của Tiến sĩ Nguyễn Huệ Chi, người đã lên kế hoạch đến thăm gia đình ở Mỹ. Giáo sư Chi là người đồng sáng lập của một trang web Boxite có rất nhiều bài chỉ trích chính sách của chính phủ. Các nhà chức trách sau đó trả lại hộ chiếu của ông và cho phép ông đi ra nước ngoài sau khi hơn 100 trí thức đã đưa ra một bản kiến ​​nghị chung phản đối việc đối xử ngược đãi đối với giáo sư Chi.
Tháng Sáu
Vào đầu tháng Sáu, Phạm Bá Hải, người hoạt động nhân quyền ở thành phố Hồ Chí Minh, bị ngăn chặn không cho tham dự một cuộc họp với ông Christophe Strasser, Ủy viên của Đức về chính sách nhân quyền và viện trợ nhân đạo, người đang thăm chính thức Việt Nam. Cảnh sát ở thành phố Huế cũng đã chặn ông Lê Công Cầu, lãnh đạo của Phong trào Thanh niên Phật giáo và Tổng thư ký của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), khi anh đang trên đường tới thành phố Hồ Chí Minh để gặp mặt ông Strasser và các nhà ngoại giao Đức khác. Hòa thượng Thích Quảng Độ của GHPGVNTN thì bị quản thúc tại gia tại Thanh Minh Thiền viện ở thành phố HCM.
Nữ bảo vệ nhân quyền Trần Thị Nga đã đến văn phòng di trú tỉnh Hà Nam để gia hạn hộ chiếu của cô vào ngày 23 tháng 6. Vào ngày 30 tháng Sáu, một sĩ quan công an đã gọi điện cho Nga và thông báo cho cô rằng đơn xin của cô đã bị từ chối với lý do Bộ Công an cấm cô ta ra khỏi đất nước. Ngày mùng 02 tháng Bảy, Nga đã đi đến văn phòng nhập cư Hà Nam để yêu cầu một lời giải thích bằng văn bản về quyết định này nhưng văn phòng từ chối cung cấp, nói rằng Nga đã bị cấm rời khỏi đất nước từ ngày 31 tháng 12 năm 2012 và có hiệu lực đến hết 2015.
02 Tháng Bảy
Nữ hoạt động nhân quyền Ms Tạ Minh Tú, em gái của blogger bị cầm tù Tạ Phong Tần, đã đi đến văn phòng di trú tỉnh Bạc Liêu để hỏi về tiến trình cấp hộ chiếu cho cô. Nhà chức trách đã thông báo rằng cô bị từ chối cấp hộ chiếu do cô liên hệ chặt với Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam, một tổ chức bị chính phủ coi là bất hợp pháp.
12 tháng Bảy
Nhân viên an ninh tại sân bay quốc tế Nội Bài chặn hai người hoạt động nhân quyền Vũ Quốc Ngữ và Trần Thị Tô khi cả hai đang định đi chuyến bay tới Thái Lan để học một khóa học về nhân quyền. Cơ quan công an đã đưa ra lý do an ninh quốc gia cho việc ngăn chặn này. Hai người khác là Huỳnh Thục Vy và Nguyễn Thị Hoàng cũng đã bị cấm lên máy bay tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất vào cùng một ngày, và công an đã tịch thu hộ chiếu của họ.
05 tháng Tám
Cảnh sát mặc thường phục và nhân viên an ninh đã ngăn chặn nhiều người hoạt động dân chủ và quyền con người rời khỏi nhà của họ để tham dự cuộc gặp mặt với Trợ lý Ngoại trưởng về Dân chủ, Nhân quyền, và Lao động của Hoa Kỳ, ông Tom Malinowski. Các nhà hoạt động bao gồm bà Dương Thị Tân, tiến sĩ Nguyễn Đan Quế, giáo sư Phạm Minh Hoàng, nhà báo độc lập, ông Phạm Chí Dũng, cựu tù nhân chính trị Nguyễn Bắc Truyền, và các nhà hoạt động thanh thiếu niên Phật tử Lê Công Cầu.
Ngày 23 tháng Tám
Lần thứ ba trong năm nay, cảnh sát đã chặn lãnh đạo giới trẻ Phật giáo Lê Công Cầu rời khỏi thành phố Huế. Ông Cầu được Lãnh sự quán Đức tại thành phố HCM mời gặp với Nghị sỹ Volker Kauder, trưởng đoàn nghị sỹ của Liên minh Dân chủ cầm quyền Thiên Chúa giáo và Liên minh xã hội Thiên Chúa giáo (CDU / CSU) của Quốc hội Đức.
29 tháng Tám
Cảnh sát buộc ông Dương Văn Tuyên, con trai của dân oan Vũ Thị Hải, phải rời khỏi Hà Nội để trở về quê nhà ở tỉnh Ninh Bình một ngày trước diễu hành ngày nhân ngày Quốc khánh. Ông Tuyên đã trọ ở thủ đô để tìm công lý cho mẹ, người đã bị bắt vào tháng Sáu và bị khép vào tội gây rối trật tự công cộng khi bà tham gia vào một cuộc biểu tình ôn hòa ở Hà Nội chống cướp đất bất hợp pháp.
01 Tháng Chín
Cảnh sát tại sân bay quốc tế Nội Bài bắt giữ nhà kinh tế nổi tiếng Nguyễn Quang A, một người hay chỉ trích chính phủ, hơn 14 giờ ngay khi ông trở về từ Mỹ. Trước đó, tiến sĩ A đã tham dự nhiều hội thảo liên quan đến quyền con người và các vấn đề kinh tế xã hội ở Việt Nam ở Châu Âu và Mỹ.

Monday, 14 September 2015

Cần một Quốc Khánh mới cho Việt Nam

Cần một Quốc khánh mới cho VN

 
70 năm quốc khánh vn
Những lời hứa trịnh trọng được nêu trong Tuyên ngôn độc lập về thực thi quyền tự do, bình đẳng, quyền con người, điều đã khiến người VN tin và do đó đã dốc toàn lực ra ủng hộ Việt Minh và đảng cộng sản, qua 70 năm, càng ngày càng chứng minh rằng đó chỉ là mớ giấy lộn, một lá bùa hữu hiệu để chính quyền cộng sản độc tài cướp đoạt quyền con người, quyền tự chủ của người dân mà thôi.
Blog RFA | 08-09-2015
  • Đặc xá cướp giết hiếp. Giam giữ tù lương tâm
Đợt đặc xá quy mô lớn của chính quyền VN trước 2/9/2015 với số lượng 18.298 tù hình sự đã khiến dư luận được một phen ngỡ ngàng.
Có phạm nhân giết người, tòa phạt 14 năm tù, nay ở  chưa được một nửa thời hạn đã tha bổng(có dư luận cho rằng do cô ta có thân hình bốc lửa và ở tù giùm cho một con ông cháu cha) !
Tội trộm cướp, tham nhũng, cướp giết hiếp, ma túy đều được đặc xá một cách  rộng rãi khác thường.
Riêng người có lương tâm, vô tội, chỉ đấu tranh cho sự thật và tự do nhân quyền như Trần Huỳnh Duy Thức, anh Ba Sàm, Tạ Phong Tần, Nguyễn Ngọc Già, Bùi Hằng.. và nhiều người khác thì cho đến nay vẫn bị giam cầm dù người VN và thế giới đã nhiều lần lên tiếng phản đổi.
Cung cách quản lý xã hội như vậy chính là đặc trưng của 70 vận hành chính thể sau cách mạng tháng 8 và quốc khánh 2/9.
  • 70 năm dân thành “khách trọ“
Những ngày cuối tháng 8/2015, người VN chứng kiến tại Malaysia một sự kiện mà dù đã gần một thế kỷ mơ ước và gẳng gỏi, người VN cũng không thể có được. Người dân đã thực hiện quyền làm chủ đất nước và vận mệnh của mình bằng cách rầm rộ xuống đường biểu tình yêu cầu thủ tướng đương nhiệm Najib Rajak của họ phải từ chức chỉ vì phát hiện ra ông ta có dấu hiệu tham nhũng. Chính quyền không đàn áp họ, vì đó là quyền đương nhiên của dân, không ai có quyền xâm phạm.
Trong khi ở VN, nhà cầm quyền đàn áp tất cả những người ôn hòa bày tỏ nguyện vọng chống TQ xâm lấn lãnh hại, dân oan đi khiếu kiện và những người chống tham nhũng, những trí thức bất đồng chính kiền.
Đó là nghịch cảnh rõ ràng tố cáo bản chất của nền chính trị, thể hiện người dân là khách trọ hay là chủ trên đất nước của mình.
Người dân trong một nước tôn trọng dân chủ và nhân quyền thì mới thực sự có đất nước.
Tại VN, dân không có quyền tự do ngôn luận, không có quyền thay đổi thể chế chính trị và nhà cầm quyền khi họ không làm những cảm kết trước dân, người dân đương nhiên chỉ là những kẻ  phải lưu vong trên chính Tổ quốc của  mình.
VN là một trong những thể chế chính trị độc tài cộng sản cuối cùng trên thế giới đã dùng những thủ đoạn khôn khéo để tồn tại, Cái gọi là thành quả đổi mới – thực chất là đổi mới nửa vời chỉ cốt để cứu thể chế chính trị cộng sản toàn trị VN khỏi sụp đổ dây chuyền theo hệ thống xã hội chủ nghĩa,  nới một chút nút thắt cổ người dân để họ làm kinh tế rồi bóc lột của họ tận xương tủy để làm giàu cho cá nhân.
Mặc dù đời sống kinh tế của người VN hiện nay có cao hơn so với thời cách đây 70 năm, nhưng trong cùng một thời gian đó, kinh tế các nước có cùng xuất phát điểm thấp như VN trong khu vực đã tăng cả 7, 8 lần.
Với bộ máy tham nhũng hiện nay, chi thường xuyên đã chiếm tới 72% ngân sách, tiền trả nợ lên tới 25%, chỉ còn khảng 3% ngân sách là chi cho đầu tư phát triển. Quan chức chính quyền, cơ quan đoàn thể nay còn không thèm giấu bộ mặt vô liêm sỉ, trơ trẽn tha hồ cấu kết với nhau cướp đoạt tiền của dân trên mọi lĩnh vực từ thuế phí chí, buộc dân phải hối lộ, đổi tiền lấy chữ ký trên mọi lĩnh vực, kể cả vay tiền nước ngoài hay cho phép đầu tưcng xuyên thất thoát, kém hiệu quả. Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng nói „ Cứ vay tiền ào ào thì không phát triển đất nước, trả nợ không được thì đến ngày là sụp“.
  • “Một cổ ba tròng“
Tỉ lệ thuế và phí dân VN phải chịu  đóng/GDP cao từ 1,5 đến 3 lần các nước trong khu vực. là để nuôi tới 3 bộ máy chồng chéo chéo chức năng, nhiệm vụ với nhau: đảng cộng sản, chính phủ, các tổ chức  đoàn thể, chính trị xã hội trong Mặt trận tổ quốc từ TW tới địa phương.
Sau 70 năm cách mạng Tháng tám thành công, dân một cổ thêm ba tròng. Tiền thuế của dân đã phải trả cho giới cai trị bóc lột và để bảo vệ cho một chế độ xã hội bất công. Ông Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng Biên tập Báo Thanh niên đã nhận định rằng từ 50- 70% ngân sách nhà nước đã rơi vào túi quan tham. Người dân sẽ bị đàn áp nếu không chịu nô lệ, nhẫn nhục đóng thuế, phí nuôi bộ máy cai trị.
Lấy tiếng rằng nông dân được miễn giảm tiền thuế sử dụng đất nông nghiệp,, nghe tưởng rằng nhà nước nhân đạo lắm, nhưng trên thực tế khác hẳn. Nông dân phải gánh trên 1.000 loại phí và lệ phí! Sự tham lam tàn bạo này chưa từng có trong lịch sử VN.
Sáng 10/8/2015, báo cáo  Ủy ban thường vụ QH tại phiên thảo luận dự thảo Luật phí và lệ phí cho biết, như với nông nghiệp, dù vừa qua đã ra soát bỏ nhiều loại nhưng vẫn còn 937 khoản phí và 90 lệ phí. Ông Nguyễn Sinh Hùng than: „một quả trứng mà gánh tới 14 loại phí thì đúng là …trời đất ơi(theo Vnexpress 10/8/2015 „Nông dân vẫn chịu trên 1000 loại phí và lệ phí“) .
Những lời hứa trịnh trọng được nêu trong Tuyên ngôn độc lập về thực thi quyền tự do, bình đẳng, quyền con người, điều đã khiến người VN tin và do đó đã dốc toàn lực ra ủng hộ Việt Minh và đảng cộng sản, qua 70 năm, càng ngày càng chứng minh rằng đó chỉ là mớ giấy lộn, một lá bùa hữu hiệu để chính quyền cộng sản độc tài cướp đoạt quyền con người, quyền tự chủ của người dân mà thôi.
  • Đặc trưngThời đại Hồ Chí Minh: huynh đệ tương tàn, tụt hậu xa so với thế giới, dân bị nô lệ hóa
Về việc tự vỗ ngực khen ngợi và che giấu những tội ác của mình, ít ai bằng đảng cộng sản VN. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói không một chút căn cứ thực tế :“ Thời đại Hồ Chí Minh là thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử VN, đánh dấu kỷ nguyên độc lập tự do và chủ nghĩa xã hội.
Trong khi đó, chính Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã thừa nhận là VN đang đứng chót bảng xếp hạng tỏng nhóm ASEAN-6, thậm chí có lĩnh vực còng thấp hơn cả Lào, Campuchia, Myanmar, ba nước được coi là kém phát triển nhất trong khối.
Lời vỗ ngực tự khen trên của Nguyễn Phú Trọng cũng không khác gì lời tự khen trên xương máu những nạn nhân trong cải cách ruộng đất của Hồ Chí Minh cách đây gần 70 năm tại kỳ họp thứ 3 Quốc hội VNDCCH: Luật cải cách ruộng đất của chúng ta là chí nhân chí nghĩa, hợp lý hợp tình…“.
* Cần cách mạng thể chế
70 năm minh chứng sự bất lương của thể chế độc tài cộng sản là đã quá đủ..
Thậm chí không một nỗ lực cải cách nào có thể thay đổi được nó về bản chất. Những người muốn cài cải cách như Trần Xuân Bách, Võ Văn Kiệt đã có quyền lực lớn nhưng cũng bó tay hoặc bị hãm hại vì cải cách là đụng đến quyền lợi riêng nhiều quan chức, chưa kể có một bộ máy tình báo Hoa Nam đứng đằng sau.
Nguyên nhân nào đã khiến người VN ngày nay nổi tiếng thế giới, nhiều nơi phải ghê tởm người VN khi VN liên tục xuất khẩu sự vô văn hóa, gái điếm, trộm cắp, buôn lậu, ma túy, sự giết chóc ra toàn thế giới? Những ác quỷ tàn sát cả mẹ cha, chồng vợ, bạn bè, thân chỉ vì vài đồng bạc từ đâu ra?
Đều là những sản phẩm của con đường vạch ra từ 70 năm trước.
Khi xã hội không có công bằng, người dân không tương lai, và hình mẫu của họ là những quan chức dối trá, cướp ngày thì được vinh thân phì gia, nhiều người dân, đặc biệt là lớp trẻ, sẽ tuyệt vọng và noi gương quan chức, cũng sống như ác quỷ.
Vì thế, cần một ngày Quốc khánh khác cho VN. Không phải quốc khánh đau thương và lọc lừa 2/9.
Võ Thị Hảo